Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1353 - Chương 1353: Sở Sư Đệ, Ngươi Thật Lợi Hại (1)

Chương 1353: Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại (1) 

- Đệ tử thân truyền của Kiếm Phong?

Vừa nghe lời này, Vân Uyển Nhu triệt để tỉnh táo lại, cuống quít thu hồi kiếm, giật mình mà nhìn nàng.

Những sư huynh sư muội kia phía sau nàng nghe được hai chữ ‘Kiếm Phong’, cũng đều lập tức kích động.

Nữ tử hơi mập vội vàng lấy lòng nói:

- Tô sư tỷ, Uyển Nhu sư muội nhà ta hôm nay theo sư phụ đi qua Kiếm Phong, còn gặp qua Ngụy Thu sư thúc của Kiếm Phong. Ngụy Thu sư thúc đã đáp ứng sư phụ, nói nguyện ý thu Uyển Nhu sư muội nhà ta làm đệ tử nội môn Kiếm Phong...

Tô Phong có chút nhíu nhíu mày, thu bảo kiếm vào bao, lạnh lùng thốt:

- Mặc kệ nàng có thân phận ra sao, hôm nay ở chỗ này cầm kiếm ẩu đả, đều phải chịu phạt.

Nói xong, nhìn về phía thiếu nữ tóc tai bù xù trước mặt, lại nhìn thiếu niên bên cạnh một chút, nói:

- Hai người các ngươi theo chúng ta đi Kiếm Phong một chuyến, vô luận ai đúng ai sai, đều phải tiếp nhận trừng phạt.

Tô Vũ nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ, vội vàng nói:

- Đi thôi, đã bị tỷ muội chúng ta gặp được, tự nhiên muốn đưa các ngươi đến đó dạy bảo một phen. Yên tâm, niệm tình các ngươi mới tới tông môn, lại là vi phạm lần đầu, sẽ không quá làm khó dễ các ngươi.

Vân Uyển Nhu nghe vậy, lập tức thu hồi kiếm, lấy ra nước sạch các loại vật phẩm từ trong túi trữ vật, cung kính nói:

- Hai vị sư tỷ, Uyển Nhu đi trước qua phía sau gốc cây bên kia đổi quần áo một chút, sửa tóc một chút, có thể chứ?

Tô Phong nhìn nàng một cái, nói:

- Đi thôi, đi nhanh về nhanh.

Vân Uyển Nhu vội vàng nói tạ, đi cùng với nữ tử hơi mập đến phía sau đại thụ cách đó không xa.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Bốn phía dốc núi, đen kịt một màu.

Vân Uyển Nhu đứng ở phía sau đại thụ lập tức lấy ra quần áo từ trong túi trữ vật, trước đổi lại một bộ quần áo sạch, lại dùng nước sạch rửa mặt rửa tay.

Nữ tử hơi mập tên Trương Trân, cầm lược, ở sau lưng nàng giúp nàng chải thẳng tóc, mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà thấp giọng nói:

- Uyển Nhu, nếu là sư tỷ trong Kiếm Phong, chắc chắn sẽ không làm khó dễ ngươi. Ngươi đến lúc đó nói với các nàng một vài lời ngọt ngào, bị phạt khẳng định là tiểu tử kia. Chỉ sợ tiểu tử kia và những sư huynh sư muội của hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, đột nhiên xuất hiện đệ tử thân truyền lại là đệ tử của Kiếm Phong, ha ha, vừa rồi Uyển Nhu sư muội ngươi chính là đệ tử nội môn dự định của Kiếm Phong. Lấy thiên phú của ngươi, chờ một lúc đi lên, nói không chừng còn có thể được phong chủ coi trọng đây...

Vân Uyển Nhu lo lắng xoa lau cổ, nhờ ánh trăng soi vào gương nói:

- Sư tỷ, không cần cài trâm, đổi trâm gỗ đi, trang sức khác đều không cần.

Trương Trân kinh ngạc một chút, lúc này mới tỉnh ngộ, thấp giọng nói:

- Đúng, ta vừa rồi nhìn kỹ, trên đầu hai sư tỷ kia cũng đều chỉ có một cây mộc trâm, chúng ta không thể quá rêu rao.

Một lát sau.

Vân Uyển Nhu đổi lại một kiện váy áo màu xanh, trên đầu cắm một chiếc trâm gỗ, thanh lệ nhu uyển đi ra, đi vào trước mặt hai nữ tử áo xanh, cúi đầu cung kính nói:

- Sư tỷ, Uyển Nhu biết sai, cam nguyện theo hai vị sư tỷ trở về chịu phạt.

Tô Phong nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nói:

- Ngươi thì sao?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Tại hạ cũng nguyện ý.

Bất quá trong lòng hắn có chút kỳ quái, nếu quả như thật chỉ nói là răn dạy vài câu, ngay ở chỗ này thuyết giáo là được, làm gì còn muốn đi Kiếm Phong?

Mà lại xảy ra loại chuyện này, không phải đi Chấp Pháp đường của tông môn sao?

Hắn suy đoán có thể là hai nữ đệ tử này rảnh đến nhàm chán, muốn dựa vào thân phận đệ tử thân truyền của mình khoe khoang một phen trước mặt hai người.

Cho nên hắn cũng không có hỏi nhiều.

- Đi thôi.

Tô Phong Tô Vũ hai tỷ muội nhìn nhau, một trái một phải, đứng ở hai bên Lạc Thanh Chu và Vân Uyển Nhu, tựa hồ sợ bọn hắn nửa đường đào tẩu.

- Sở sư đệ....

Trương Viễn Sơn thấy thế, trong lòng lo lắng suông, cũng không dám ngăn cản.

Mấy người Đao tỷ cũng là mặt mũi tràn đầy lo lắng.

Dù sao Kiếm Phong kia đã định Vân Nhu kia là đệ tử nội môn, có thể nói là địa bàn của nàng, người ta chắc chắn sẽ không khó xử nàng, muốn làm khó cũng là làm khó vị Sở sư đệ không có bất kỳ bối cảnh gì của bọn hắn.

Bọn hắn quyết định chờ một lúc sẽ đi tìm sư phụ, có lẽ sư phụ có thể đi Kiếm Phong bênh vực được.

Lạc Thanh Chu nhìn bọn hắn một chút, một mặt bình tĩnh nói:

- Không sao đâu, không cần đi tìm sư phụ, hai vị sư tỷ đã nói, sẽ không quá làm khó chúng ta, ta đi một chút sẽ trở về.

Tô Phong nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía mấy người Trương Viễn Sơn nói:

Chương 1354: Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại (2) 

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ chỉ trò chuyện với hai người bọn hắn, không có phạt gì nặng. Đã làm sai chuyện, nên dũng cảm đối mặt. Các ngươi coi như đi tìm phụ ngươi của các ngươi cũng là vô dụng.

Mấy người Trương Viễn Sơn nhìn nàng, không dám lại nói tiếp.

Hai tỷ muội lập tức mang theo hai người bước nhanh rời đi.

Đợi bốn người rời đi, mặt mũi Trương Trân tràn đầy vẻ hả hê nhìn mấy người Trương Viễn Sơn, nói:

- Ngoan ngoãn trở về chờ tin tức đi, dù sư phụ các ngươi có lợi hại như thế nào cũng không dám đi Kiếm Phong làm càn. Phong chủ Kiếm Phong Lệnh Hồ sư thúc thế nhưng là tiểu sư muội của tông chủ Tử Hà tiên tử, có nghe nói gì hay không, nam tử khác cũng không thể tùy tiện đi lên. Cho dù phong chủ khác cũng không dám tùy tiện bước vào, sư phụ các ngươi tính là gì, cho hắn mấy lá gan, hắn cũng không dám đi tới.

Sở Tiểu Tiểu lập tức cả giận nói:

- Ngươi đây tính toán là thứ gì, cho ngươi mấy lá gan, ngươi cũng không dám đi tiểu ở ngay trước mặt chúng ta.

- Ngươi....

- Ngươi cái gì mà ngươi? Sư muội nhà ngươi thua, thẹn quá hóa giận, lại còn muốn giết người! Các ngươi mất mặt hay không? Ta đều thay các ngươi cảm thấy xấu hổ, các ngươi lại còn có mặt mũi ở chỗ này nói chuyện dõng dạc. Võ giả tỷ thí, nặng nhất tín nghĩa, những người như ngươi căn bản không xứng làm võ giả.

- Ngươi ngậm miệng.

- Ta lại không ngậm miệng đấy! Ngươi thì tính là cái gì, để cho ta ngậm miệng! Hừ, nổi giận sao? Siết nắm đấm chặt như vậy, con mắt trừng lớn như vậy, muốn đánh ta sao? Đến đây, ta cho ngươi mượn trăm cái lá gan, ngươi cũng không dám đụng ta. Đồ hèn nhát, sợ sệt, lớn lên béo mập chứ chẳng có tác dụng gì.

Trương Trân nghe thế tức giận đến sắc mặt xanh xám, toàn thân phát run, muốn mắng nàng, lại cảm thấy không phải là đối thủ, đành phải run rẩy chỉ nàng nói:

- Ngươi... Ngươi...

Mặt mũi Sở Tiểu Tiểu tràn đầy đắc ý, còn muốn mắng thêm, Đao tỷ kéo lại nàng, nói:

- Tiểu Tiểu, được rồi, đi thôi, trở về.

Mấy người lập tức dẫn nàng rời đi.

Nam tử cầm đầu nhóm người kia nhịn không được ở sau lưng cười lạnh nói:

- Chờ ngày mai tỷ thí, nhìn các ngươi còn phách lối như thế nào.

Mấy người Trương Viễn Sơn nghe vào trong tai, không có để ý đến hắn, bước nhanh rời đi.

Mà lúc này.

Trong một gian phòng rộng rãi ở trên chủ phong, người ngồi đầy một bàn đang cùng một chỗ đang ăn cơm, uống rượu, trò chuyện náo nhiệt.

Trên bàn đều là đà chủ phân đà trên năm mươi tuổi của Lăng Tiêu tông đến từ các nơi trên khắp Đại Viêm trở về, đều đang khoe khoang về đệ tử mình năm nay thu nhận.

Kim Tùng đang tươi cười đầy mặt dương dương đắc ý nói đệ tử đắc ý nhất của mình:

- Tiểu đồ đệ kia ta thế nhưng là thiên tài trời sinh luyện kiếm, hôm nay ta mang nàng đi Kiếm Phong, Ngụy sư tỷ vừa thấy đã vừa ý nàng, nói thẳng muốn thu nàng làm đệ tử nội môn...

Khoe khoang trong chốc lát, hắn đột nhiên lại quay đầu, nhìn về phía Tôn Giang đang một mình yên lặng uống rượu bên cạnh, cười nói:

- Sư huynh, ngươi quản lý là kinh đô nha, lần này hẳn là cũng nhận được không ít đệ tử giỏi? Ngày mai tỷ thí, có thể xếp hạng thứ mấy? Có đệ tử có cơ hội trở thành đệ tử nội môn hay không?

Vừa nghe lời này, những người khác cũng đều lộ ra mặt mũi tràn đầy hâm mộ ồn ào, hỏi.

Sắc mặt Tôn Giang cứng đờ, nắm chặt chén rượu trong tay, không nói gì.

Cùng lúc đó.

Lạc Thanh Chu và Vân Uyển Nhu đang bị hai nữ tử áo xanh mang tới Kiếm Phong.

Xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh ngắt ướt át cao vút trong mây, phía trước là một vườn hoa, trong hoa viên đang có từng đóa hoa Tử Yên nở rộ đỏ chói, từng đợt hương hoa xông vào mũi.

Lạc Thanh Chu ngửi ngửi những hương hoa này, không khỏi nhớ tới nha đầu Bách Linh kia.

Nếu có cơ hội mang nha đầu kia tới đây, đoán chừng nha đầu kia sẽ rất vui vẻ, dù sao nơi này có số hoa mà nàng hái không hết.

Bất quá không biết Thiền Thiền có thích Kiếm Phong này hay không.

Trong lòng hắn suy nghĩ miên man, rất mau đi tới một gian nhà gỗ nhỏ.

Tô Phong Tô Vũ hai tỷ muội dừng bước.

Tô Vũ đi qua đẩy cửa nhà gỗ, nhìn về phía Vân Uyển Nhu nói:

- Vân sư muội, ngươi trước tiên ở nơi này chờ một lát.

Vân Uyển Nhu không có suy nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu cung kính nói:

- Vâng, sư tỷ.

Nói rồi cúi đầu khéo léo đi vào.

Tô Vũ đứng ở chỗ cửa ra vào nói:

- Nhớ kỹ, đợi ở trong phòng, không thể chạy loạn. Khắp nơi ở nơi này đều là cấm địa, nếu không cẩn thận xâm nhập kiếm trận, chúng ta cũng không cứu được ngươi.

Vân Uyển Nhu vội vàng cúi đầu nói:

- Uyển Nhu đã rõ.

Tô Vũ lại nhìn nàng một chút, đóng cửa lại sau đó quay đầu nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:

- Đi thôi, chúng ta dẫn ngươi đi một địa phương khác, bắt đầu dạy bảo.

Chương 1355: Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại (3) 

Lạc Thanh Chu nhìn hai tỷ muội một chút, trong lòng lập tức sinh nghi, chắp tay nói:

- Hai vị sư tỷ, ta muốn theo Vân sư tỷ đợi cùng một chỗ tiếp nhận dạy bảo, có thể chứ?

Vân Uyển Nhu ở trong phòng nghe xong, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thật có lỗi, ta không muốn đợi cùng một chỗ với ngươi. Hai vị sư tỷ đã muốn để ngươi đi, ngươi nên nghe theo mệnh lệnh của hai vị sư tỷ mà không phải chống lại.

Tô Phong lạnh lùng thốt:

- Sở sư đệ, đi thôi, không cần sợ hãi, chúng ta chỉ muốn nói với ngươi mấy câu, nhắc nhở ngươi một chút quy củ của tông môn, sẽ không có trừng phạt khác.

Nói rồi hai tỷ muội lại cùng một chỗ nắm chặt chuôi kiếm, một trái một phải, đem hắn kẹp ở giữa, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

- Sở sư đệ, đi thôi.

Tô Vũ trực tiếp dùng chuôi kiếm chống đỡ eo hắn.

Lạc Thanh Chu thấy thế, trong lòng càng thêm kinh nghi, nhưng biết được lúc này đã không có cách nào phản kháng.

Đây chính là địa bàn của người ta, hơn nữa thoạt nhìn hai tỷ muội này cũng rất khó dây vào.

Hắn không nói gì nữa, đàng hoàng đi theo hai người rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn và vị Vân sư tỷ kia đánh nhau, mà vị Vân sư tỷ kia lại là đệ tử Kiếm Phong dự định, cho nên đôi tỷ muội này chuẩn bị đưa hắn đến một một chỗ yên tĩnh để xả giận cho vị Vân sư tỷ kia.

Hiển nhiên, không có khả năng.

Đôi tỷ muội này thế nhưng là đệ tử thân truyền của Kiếm Phong, không cần thiết vì một sư muội còn chưa có nhập môn mà không nhìn môn quy, ẩu đả đệ tử đồng môn.

Như vậy, đến cùng là nguyên nhân gì đây?

Chẳng lẽ...

Hắn đột nhiên nhìn hai tỷ muội ở hai bên mình một chút, nói thầm: ‘Chẳng lẽ là bởi vì đôi tỷ muội này coi trọng hắn, thấy tư thái hắn xuất chúng nên có ý, muốn đưa hắn đến một chỗ không người, sau đó...

Đương nhiên, cũng không có khả năng.

Bộ dáng hiện tại của hắn đoán chừng không có nữ hài nào sẽ vừa thấy đã yêu, càng không có khả năng hai tỷ muội cùng một chỗ Bá Vương ngạnh thượng cung...

- Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại.

Đúng vào lúc này, tỷ tỷ Tô Phong bên trái đột nhiên nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.

Mà càng làm hắn cảm thấy hoảng hốt hơn chính là, muội muội Tô Vũ bên phải cũng cười theo, nói:

- Đúng vậy, Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại.

Lạc Thanh Chu bắt đầu sợ hãi.

Mà lúc này, con đường phía trước cũng càng ngày càng gập ghềnh, cảnh vật ở phía trước cũng bắt đầu càng ngày càng bắt đầu hoang vu.

Ánh trăng thanh lãnh, gió thu đìu hiu.

Trên mặt đất chất một tầng lá rụng đầy thật dày.

Lạc Thanh Chu lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, tinh thần tập trung cao độ, ra vẻ trấn định hỏi:

- Hai vị sư tỷ nói lời này là có ý gì?

Hai tỷ muội mỉm cười, cũng không trả lời.

Đúng vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một hồi tiếng sáo.

Tiếng sáo vang lên rất cô độc, phá lệ thê lương.

Phía trước lại là một chỗ vách núi, phía trên cự thạch có một thân ảnh người mặc áo xanh đang đứng ở nơi đó, đang như khóc như tố mà thổi.

Gió nhẹ thổi qua sườn núi, tay áo bồng bềnh, tiếng sáo dần yếu ớt.

- Minh…

Tiếng sáo dừng lại, gió lớn cũng ngừng.

Ánh trăng như nước, sương mù như nước, mông lung tiêu diệu, như thật như ảo.

Nữ tử áo xanh cầm sáo, chậm rãi xoay người lại.

Tỷ muội Tô Phong lúc này mới tiến lên, cung kính gọi:

- Sư phụ, đã mang Sở sư đệ đến.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng giật mình.

Sư phụ?

Phong chủ Kiếm Phong, Lệnh Hồ Thanh Trúc?

Nàng tìm hắn làm cái gì?

Lệnh Hồ Thanh Trúc đưa mắt nhìn về phía hắn, trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu lộ gì, khẽ gật đầu.

Tỷ muội Tô Phong lập tức khom người lui ra.

Lúc đi qua từ bên cạnh hắn, Tô Phong thấp giọng dặn dò:

- Sở sư đệ, nghe lời sư phụ nói, không thể trái nghịch.

Hai tỷ muội rất nhanh rời đi.

Vách đá, hai người bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh im ắng.

Lạc Thanh Chu gặp nàng không có mở miệng, đành phải cung kính hỏi:

- Lệnh Hồ sư thúc, ngài gọi đệ tử đến đây có gì phân phó?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn một hồi, giọng nói lạnh như băng vang ra.

- Ngươi hiểu trận pháp sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, cúi đầu đáp:

- Đệ tử không hiểu.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn nói:

- Hôm nay ở bên ngoài khóa yêu phong, ngươi thế nào tiến vào trận pháp thượng cổ kia? Rồi làm sao lại đi ra?

Lạc Thanh Chu lúc này mới chợt hiểu, thì ra là bởi vì việc này.

Xem ra buổi chiều chuyện rơi vào trận pháp đã bị người thấy được.

Hắn hơi chút trầm ngâm, nói:

Đệ tử cũng không biết thế nào đi vào và làm sao đi ra, tựa như đi đường thôi, cũng không phải cảm thấy bất cứ dị thường nào.

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc lộ ra một tia kinh ngạc, nói:

- Ngươi tiến vào bên trong nhưng nhìn thấy cái gì rồi?

Chương 1356: Giúp Lệnh Hồ sư thúc phá trận (1) 

Lạc thanh cung kính nói:

- Đệ tử không thấy gì cả.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại hỏi:

- Nhưng cảm nhận được thứ gì?

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:

- Tựa hồ có âm phong, những vật khác thì lại không cảm nhận được.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc một lát, nói:

- Ngươi gọi Sở Phi Dương, là đệ tử của Tôn Giang, đúng không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp.

- Đúng thế.

Thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh như băng nói:

- Ta có một việc cần ngươi hỗ trợ, nếu như ngươi có thể giúp ta, ta có thể phá lệ thu ngươi làm đệ tử nội môn Kiếm Phong, không cần tham gia tỷ thí ngày mai.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu chấn động trong lòng, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng nói:

- Mời Lệnh Hồ sư thúc nói.

Nếu như không cần tham gia tỷ thí ngày mai đã có thể trở thành đệ tử nội môn, như vậy có thể giải quyết tất cả phiền não của hắn hiện tại.

Hắn không cần lên lôi đài, không cần bại lộ ra thực lực chân chính của mình ở trước mặt của nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt Lạc Trường Thiên.

Mà sau khi trở thành đệ tử nội môn, tài nguyên tu luyện của hắn cũng sẽ trở nên càng nhiều, đồng thời thân phận cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước khi Lạc Trường Thiên không có bằng chứng sẽ không dám làm gì hắn.

Đây tuyệt đối là một kinh hỉ để hắn tuyệt đối không ngờ tới. Bất quá, vị Lệnh Hồ sư thúc này đưa ra yêu cầu, chỉ sợ cũng không đơn giản.

Thân hình Lệnh Hồ Thanh Trúc lóe lên, từ trên đá lớn đi xuống, thuận theo vách đá đi thẳng về phía trước, nói:

- Đi theo.

Lạc Thanh Chu vội vàng đuổi theo.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hắn đi vào một cái hang ở phía sau núi, lập tức rẽ trái ngoặt phải, lại tiến vào một gian thạch thất.

Sau khi tiến vào thạch thất, nàng đi tới một góc hẻo lánh, đứng ở trước mặt một khối ngọc thạch.

Khối ngọc thạch kia toàn thân xanh biếc, cao khoảng hai người lớn đứng chồng lên nhau, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, hơi tới gần sẽ có một luồng hơi lạnh đập vào mặt.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại, phía trên đỉnh động lại là trống không, có thể trực tiếp nhìn thấy ánh trăng cùng tinh không phía ngoài.

Lúc này, ánh trăng vương vãi xuống, vừa hay rơi vào trên khối ngọc thạch to lớn ở trong góc tối này.

Bên trên chính diện ngọc thạch vậy mà giống như xuất hiện một cửa chính hư ảo.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn nói:

- Trong này có một chỗ không gian thượng cổ vỡ vụn, thần hồn sư phụ ta đã từng vô tình đi vào, sau khi ra ngoài, ngài viết hết những kiến thức ở bên trong lên trên sách. Theo ghi chép của sư phụ, bên trong có một ít bảo vật, nhưng làm ta cảm thấy hứng thú nhất là bên trên một mặt ngọc bích có ghi chép kiếm quyết thượng cổ. Sư phụ lúc trước chỉ nhìn thấy hai câu đầu, sau đó chữ bên trên ngọc bích liền biến mất. Ta bây giờ muốn vào xem, ngươi có thể giúp ta tiến vào không?

Lạc Thanh Chu nghe xong, ánh mắt lần nữa nhìn về phía ngọc thạch trước mặt, nói:

- Lệnh Hồ sư thúc, ta làm như thế nào đi vào? Cứ như vậy đi vào?

Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ động, đi về phía nguyệt môn mơ hồ ở trên ngọc thạch, nhưng vừa tiến vào trong cửa, bên trong lóe lên ánh sáng, ngăn cản nàng ở bên ngoài, không thể tiến lên phía trước chút nào.

Nàng lui ra, giải thích nói:

- Cửa ra vào có thiết trí trận pháp thượng cổ, bên trong hẳn là cũng có. Ta thử qua rất nhiều phương pháp đều không thể đi vào, sư phụ lúc trước cũng là trong lúc vô tình dùng thần hồn tiến vào một lần, lúc muốn thử lần thứ hai cũng không còn cách nào tiến vào. Có lẽ lúc trước nàng đi vào được là bởi vì trận pháp bên trong vừa rồi mất đi hiệu lực. Ta tìm ngươi đến, cũng là bởi vì ban ngày nhìn thấy ngươi rất nhẹ nhàng đã tiến vào trận pháp bên ngoài khóa yêu phong.

Lạc Thanh Chu nghe xong, dừng một chút, đi lên trước, đưa tay đụng vào nguyệt môn trên ngọc thạch, tay vừa chạm vào trên cửa, ánh sáng lóe lên, rốt cuộc duỗi không tiến vào thêm được.

Hắn nhíu mi sầu, lại đi tới, thân thể vừa chạm đến cánh cửa kia đột nhiên cảm giác phía trước xuất hiện một cỗ lực lượng cường đại nhìn không thấy, ngăn cản hắn, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều khó mà tiếp tục tiến lên một bước.

Lệnh Hồ Thanh Trúc gặp thế, trong mắt lộ ra một tia thất vọng, khẽ thở dài một hơi:

- Xem ra, ngươi cũng không thể đi vào. Không nghĩ tới thượng cổ trận pháp này trải qua nhiều năm như vậy vẫn như cũ rất cường đại.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhìn về phía nàng nói:

- Lệnh Hồ sư thúc, nếu như ta thật có thể mang ngươi đi vào, ngươi xác định ta có thể không cần tham gia tỷ thí ngày mai liền trực tiếp thu ta làm đệ tử nội môn?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nói:

- Xác định.

Chương 1357: Giúp Lệnh Hồ sư thúc phá trận (2) 

Lạc Thanh Chu không tiếp tục chần chờ, trực tiếp lấy ra Đại Bảo từ trong nhẫn chứa đồ, cho nó ăn trước một bạt tay, sau đó nhét nó vào trên mặt đất.

Đại Bảo giận dữ, ‘Sưu’ một tiếng nhào tới bên trên giày của hắn cắn một cái.

Lạc Thanh Chu lại lấy ra Nhị Bảo, ném xuống đất.

Nhị Bảo ngồi ở trên mặt đất một hồi, gặp Đại Bảo đang cắn giày, cũng không cam chịu yếu thế, lập tức chạy đến một chiếc giày khác của hắn, cắn xuống một cái.

Trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc lộ ra một tia nghi hoặc.

Lạc Thanh Chu mang theo hai bé thỏ trắng, đi tới trước ngọc thạch, chậm rãi duỗi ra ngón tay, đụng vào tại phiến nguyệt môn kia, ‘Phốc’ một tiếng, ngón tay lại dễ như trở bàn tay xuyên vào.

Lệnh Hồ Thanh Trúc gặp một màn này, thân thể lập tức chấn động, trong mắt tràn đầy kích động:

- Có thể tiến vào?

Lạc Thanh Chu thu tay lại, nhẹ gật đầu, nhìn về phía nàng nói:

- Hẳn là có thể, bất quá... Lệnh Hồ sư thúc, nếu như ngươi muốn theo ta cùng một chỗ đi vào, cần...

Lệnh Hồ Thanh Trúc giật mình, gặp hắn muốn nói lại thôi, lập tức hiểu được, do dự một chút, đi lên trước, dán ở trên lưng hắn, thúc giục nói:

- Tiến vào đi.

Lạc Thanh Chu không dám suy nghĩ nhiều, chậm rãi tới gần cửa sáng, đi vào.

Nhưng ánh sáng lóe lên, Lệnh Hồ Thanh Trúc dán ở sau lưng hắn vẫn bị ngăn ở bên ngoài.

Lạc Thanh Chu thấy thế, vội vàng lui ra ngoài.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu lông mày, nghĩ nghĩ, nói:

- Ta ở phía trước thử một chút.

Nói rồi đi đến phía trước, nhìn về phía cửa sáng trước mặt, nói:

- Dán chặt ta.

Lạc Thanh Chu không dám chần chờ, từ phía sau dán chặt nàng, sau đó dùng lồng ngực đẩy nàng đi về phía trước.

Nhưng, vẫn bị quang môn ngăn cản ở bên ngoài.

Lệnh Hồ Thanh Trúc chần chờ một chút, nói:

- Từ phía sau ôm ta, ôm chặt một chút.

Lạc Thanh Chu cứng đờ, vươn cánh tay ra, từ phía sau ôm chặt nàng, thân thể dính sát vào sau lưng nàng.

Hai tay Lệnh Hồ Thanh Trúc bắt lấy tay hắn, ánh mắt quyết tuyệt ra lệnh:

- Ôm chặt ta, trực tiếp dùng sức xông vào, đừng có bỗng nhiên ngừng lại.

Lạc Thanh Chu hít sâu một hơi, ôm chặt nàng, lập tức đột nhiên xông về cánh cửa kia, ‘Phốc’ một tiếng, vậy mà thoáng một cái vọt vào.

Phía trước rộng mở trong sáng.

Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc run lên:

- Tiến lên!

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đang muốn buông nàng ra, Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nói:

- Tiếp tục ôm, bên trong lối đi này còn có trận pháp, ta một người không qua được.

Lạc Thanh Chu đành phải cứng đờ ôm nàng ở phía sau, chống đỡ lấy nàng từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.

Hai bé thỏ trắng vẫn như cũ một trái một phải cắn giày của hắn, không chịu nhả ra.

Đi một khoảng cách, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên nói:

- Chuyện hôm nay, không thể nói cho người thứ ba.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đệ tử biết.

Hai người dán thân thể vào nhau, tiếp tục từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.

Lạc Thanh Chu cảm thấy thông đạo này thật xa.

Lệnh Hồ Thanh Trúc tựa hồ cảm giác được cái gì, thản nhiên nói:

- Tàng Kinh các trong tông môn có không ít công pháp. Chờ ngươi trở thành đệ tử nội môn thì có thể đi tùy ý chọn lấy.

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Đa tạ sư thúc.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đang muốn tiếp tục nói chuyện, phía trước đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng sáng chói.

Đồng thời, một cỗ cảm giác lạnh lẽo kỳ quái đập vào mặt.

Lạc Thanh Chu không khỏi run run một cái.

Lệnh Hồ Thanh Trúc biến sắc quay đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi làm cái gì?

Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, nghi ngờ hỏi:

- Sư thúc, thế nào?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn một hồi, không nói gì thêm, tiếp tục đi đến phía trước, thân thể mất tự nhiên hơi nghiêng.

Phía trước rốt cục xuất hiện một lối ra.

Một mảnh tinh không tràn ngập vết rách thình lình hiện ra.

Vừa đi ra lối ra, Lệnh Hồ Thanh Trúc lập tức nói:

- Tốt, buông ta ra.

Lạc Thanh Chu vội vàng buông ra, lui về sau hai bước.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu nhìn hắn, đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên lại nhìn về phía hai bé thỏ trắng đang cắn ở trên giày của hắn, trong lúc này có ánh sáng lóe lên, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía hắn nói:

- Ngươi có thể đi vào là bởi vì hai con thỏ nhỏ này?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Có lẽ vậy.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, đột nhiên nhảy lên lạnh giọng hỏi lại.

- Thế vừa rồi ngươi có thể bảo bọn chúng cắn giày của ta, sau đó chính ta có thể tiến vào đây hay không?

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Hẳn là có thể.

Vừa dứt lời, trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên trùng điệp kiếm ảnh.

Lạc Thanh Chu lập tức kịp phản ứng, vội vàng nói:

- Sư thúc, hai con thỏ nhỏ này cũng sẽ không tùy tiện cắn giày của người xa lạ, không tin ngươi nhìn.

Nói rồi lập tức xoay người cho hai bé thỏ trắng ‘Binh binh’ hai quyền, đanh bọn nó bay ra ngoài, lại xách bọn chúng lên, ném tới bên cạnh sau đó lui về sau hơn mười mét, nói:

- Đại Bảo, Nhị Bảo, cắn!

Chương 1358: Giúp Lệnh Hồ sư thúc phá trận (3) 

Nói rồi cố ý duỗi chân ra, ám chỉ bọn chúng.

- Sưu!

Ai ngờ vừa dứt lời, hai con thỏ trắng lập tức uốn éo thân thể, lại trực tiếp nhào tới phía Lệnh Hồ Thanh Trúc, một trái một phải gắt gao cắn hai chiếc giày dưới làn váy của nàng.

Lạc Thanh Chu: - .....

Giữa sân đột nhiên yên lặng lại.

Lệnh Hồ Thanh Trúc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.

Bầu không khí đột nhiên ngưng kết.

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc giống như có kiếm ảnh hiển hiện.

Thanh Chu cứng đờ, vội vàng nói:

- Sư thúc, ngươi nghe ta giải thích. Ta không biết bọn chúng sẽ cắn ngươi, còn có, ta cũng không yên lòng sư thúc một người tiến vào.

Lệnh Hồ Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai con thỏ đang cắn giày mình, thản nhiên nói:

- Là không yên lòng bọn chúng cùng ta đi vào? Chỉ sợ hai con thỏ này nhỏ cũng không phải vật phàm.

Lạc Thanh Chu bị nói trúng tâm sự, không có lại nói tiếp.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng không tiếp tục nhiều lời, quay người đi thẳng về phía trước, lạnh lùng thốt:

- Nhớ kỹ, không thể nói chuyện hôm nay cho bất kỳ kẻ nào. Nếu như có người thứ ba biết, ngươi hẳn là biết được hậu quả.

Lạc Thanh Chu vội vàng cung kính nói:

- Đệ tử ổn thỏa ghi nhớ trong lòng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng thốt:

- Ngươi không phải đệ tử ta, ta cũng sẽ không thu ngươi làm đệ tử.

Lạc Thanh Chu nói:

- Vãn bối biết được. Chỉ cần sư thúc giúp vãn bối trở thành đệ tử nội môn, vãn bối đã vô cùng cảm kích.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, lần theo lộ tuyến bút mực mà sư phụ lưu lại, đi thẳng về phía trước.

Bầu trời lờ mờ, tràn đầy vết rách.

Điểm điểm đầy sao, một vòng trăng bạc lại ảm đạm không thấy ánh sáng, giống như vẽ lên cho có.

Bốn phía thiên địa tối tăm mờ mịt, yên tĩnh im ắng, âm u đầy tử khí.

Hai người một trước một sau, xuyên qua một mảnh hoang dã, thuận dốc núi dựng đứng đi xuống phía dưới, đi tới một u cốc.

Tận cùng bên trong nhất u cốc có dựng thẳng một mặt vách đá to lớn.

Vách đá kia giống như do bạch ngọc tạo thành, mặt ngoài trơn nhẵn như gương, dưới ánh trăng ảm đạm lại tản ra một tầng hào quang nhỏ yếu.

Bóng người của hai người đều chiếu vào ở phía trên rõ ràng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng ở trước ngọc bích, kinh ngạc nhìn nhìn một hồi, mới nói:

- Ngọc bích ghi lại thượng cổ kiếm quyết mà sư phụ nói hẳn là khối này. Thế nhưng phía trên cũng không có bất kỳ chữ viết gì.

Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ thở dài một hơi:

- Xem ra, ta cũng không có duyên.

Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh của nàng, đưa mắt nhìn chằm chằm ngọc bích trước mắt một hồi, nói:

- Sư thúc, sẽ có cái gì đó để mở ra cơ quan hay không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe thế hơi hốt hoảng, nói:

- Lúc trước sư phụ cũng thử rất nhiều phương pháp, cũng không thành công. Sư phụ có tạo nghệ rất sâu về cơ quan trận pháp. Nếu nàng không có cách nào phá giải, ta cũng không có cách nào.

Lạc Thanh Chu đi lên trước, đưa tay chạm đến một chút.

Xúc cảm bóng loáng lạnh buốt, đích thật là một mặt ngọc thạch, bên trong còn ẩn ẩn có thể nhìn thấy một chút mạch đá.

Lạc Thanh Chu quay đầu nói:

- Sư thúc, ta thường xuyên xem ở trong mấy quyển sách, nếu như phát hiện một kiện bảo vật, mà không cách nào kích hoạt nó, bình thường dùng máu tươi của mình thì có thể làm nó tỉnh lại, sư thúc có muốn thử một chút hay không?

- Máu tươi?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy giật mình, nhìn về phía hắn nói:

- Dùng như thế nào?

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc cắn nát đầu ngón tay của mình, đẩy ra máu tươi, nhỏ vào bên trên mặt ngọc bích này là được.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày:

- Cắn nát đầu ngón tay của mình... Nặn ra máu tươi...

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Sư thúc, tới thử một chút, dù sao cũng không có biện pháp khác, thử trước một chút phương pháp này xem.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn nói:

- Vậy ngươi thử, dùng máu tươi của ngươi.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc, nói:

- Sư thúc, trên sách nói, rất nhiều bảo vật chỉ có dùng máu tươi của mình, mình mới có thể nhìn thấy hoặc có được. Vãn bối cũng không có hứng thú đối với kiếm quyết, sư thúc vẫn là tự mình thử đi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, không nói gì thêm, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía vách đá trước mặt.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt nàng, đột nhiên nói:

- Sư thúc, ngươi sẽ không sợ đau đó chứ? Hoặc là, sợ máu?

Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không thay đổi nhìn hắn một cái, đi đến trước ngọc bích, vươn đầu ngón tay, một tay khác lấy ra một cây chủy thủ, lại chậm chạp không có động thủ.

Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh, tiến tới nhìn nàng nói:

- Sư thúc, có muốn vãn bối giúp người không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng một chút, đưa chủy thủ đến trước mặt hắn, dùng ngữ khí nhàn nhạt giải thích:

- Thân thể tóc da, là của phụ mẫu, ta chưa hề tổn thương qua chính mình.

Chương 1359: Thượng cổ bảo kiếm, Hắc Bạch kiếm quyết (1) 

Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, tiếp nhận chủy thủ, chạm vào trên đầu ngón tay của nàng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía một bên khác.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Sư thúc, mạo phạm, nhịn một chút liền hết đau, chỉ lưu lại một chút máu.

Nói xong, chủy thủ trong tay nhẹ nhàng vạch một cái.

Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc run lên, mặt vẫn như cũ quay nhìn về phía một bên khác.

Lạc Thanh Chu gặp máu tươi đã chảy ra, lập tức cầm ngón tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nhỏ một giọt ở bên trên ngọc bích phía trước.

Máu đỏ tươi, lập tức khắc ở bên trên ngọc bích.

Nhưng chờ đợi hồi lâu, ngọc bích vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

- Thế nào?

Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn quay mặt, lạnh như băng hỏi.

Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, xin lỗi nói:

- Giống như không có tác dụng... Sư thúc, thật có lỗi, hại ngươi chảy máu.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, xoay người đi ra, cũng không có nhìn vết máu bên trên ngọc bích.

Một lát sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Sư phụ nói, bất kỳ kỳ ngộ gì đều cần duyên phận. Xem ra ta và cái thượng cổ kiếm quyết này vô duyên với nhau.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn ngọc bích trước mặt, không còn dám nghĩ kế loạn, đang muốn hỏi một chút về những bảo vật khác, đột nhiên phát hiện Đại Bảo Nhị Bảo trước đó cắn giày của nàng đã không thấy bóng dáng.

- A, hai con thỏ nhỏ đi đâu?

Sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.

Hai con thỏ nhỏ thế nhưng là đưa cho Thiền Thiền cùng Bách Linh, lần này đi ra ngoài là vụng trộm mang ra, nếu không thấy, hắn trở về nên bàn giao như thế nào.

Không thấy nữa?

Lệnh Hồ Thanh Trúc cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng giương lông mày, đưa mắt tìm tòi bốn phía một chút, ánh mắt đột nhiên nhìn chăm chú vào bụi cỏ phía bên trái nhất của ngọc bích.

Nàng cất bước đi tới, kinh ngạc phát hiện trong bụi cỏ vậy mà cắm một thanh kiếm đá.

Kiếm đá kia dài khoảng ba thước, mũi kiếm cắm vào mặt đất, trên thân kiếm khắc rõ một vài văn tự hình thù kỳ quái, trải qua gió sương tháng năm tẩy lễ, nó vẫn như cũ đứng ở đó, tiêu điều nhưng kiên cố.

Hai bé thỏ trắng đang ở gần kiếm đá, cái mũi động động, ngửi ngửi hương vị phía trên.

Đang lúc Lệnh Hồ Thanh Trúc chăm chú quan sát, Lạc Thanh Chu xuất hiện ở sau lưng, hỏi:

- Sư thúc, có thể rút kiếm đá này lên không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, trong lòng khẽ động, lập tức đi lên trước, cầm chuôi kiếm.

Nhưng, nàng dùng sức vừa nhấc, kiếm đá trên đất lại không nhúc nhích tí nào.

Nàng dừng một chút, lập tức thúc giục nội lực trong cơ thể, lần nữa dùng sức nhấc lên, kiếm đá vẫn như cũ không nhúc nhích, giống như hòa thành một thể với mặt đất.

Nàng nhíu mày.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc, ta thử một chút.

Nói rồi đi lên trước, hai tay nắm ở trên chuôi kiếm, có chút ngồi xuống, đột nhiên dùng sức nâng lên, kết quả kiếm đá vẫn như cũ định ở trên mặt đất, không nhúc nhích tí nào.

Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc một lần nữa nhìn về phía văn tự kỳ quái khắc họa trên thân kiếm.

Thế nhưng là, nàng căn bản là xem không hiểu.

Lạc Thanh Chu lại rút một chút, đành phải từ bỏ, cũng đi đến bên cạnh nàng, nhìn về phía văn tự kỳ quái trên thân kiếm.

Vừa nhìn, lập tức giật mình.

Thế mà cảm thấy văn tự rất quen thuộc -- -- đúng là văn tự của Yêu tộc.

Hắn cứng đờ, nói thầm: ‘Chẳng lẽ không gian thượng cổ chỗ này, cũng là nơi của Yêu tộc đã từng sinh hoạt hoặc tu luyện?’

Ánh mắt của hắn nhìn kỹ hai hàng văn tự trên thân kiếm kia, trong đầu bắt đầu nhanh chóng nhớ lại công pháp Yêu tộc ban đầu ghi nhớ ở bên trong quan tài và những văn tự mà Nguyệt tỷ tỷ giúp hắn phiên dịch ra.

Một lát sau, hai hàng văn tự bên trên kiếm đá lại đột nhiên trở nên quen thuộc.

- Đi thôi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, trong mắt khó nén được vẻ thất vọng tột cùng.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, muốn đi vào nơi này, kết quả tiến vào lại không nhìn thấy thượng cổ kiếm quyết kia, có thể nghĩ mà rõ sự thất vọng trong lòng nàng.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nhìn văn tự bên trên kiếm đá, trong lòng yên lặng đọc lấy: ‘Hắc bạch * quyết, có thể nhổ lên, nhưng nếu muốn nhổ, nhỏ máu nhận chủ, phát thệ với trời, vĩnh viễn không làm ác.’

Hắn cũng không có nhận ra ba chữ trong đó, nhưng từ ý tứ của những lời này và xem xét chuôi kiếm đá, chữ kia hẳn là một chữ ‘Kiếm’.

Hắn không dám bại lộ chuyện mình có thể xem hiểu văn tự của Yêu tộc, nhìn về phía bên cạnh nói:

- Sư thúc, chuôi kiếm đá này nhìn qua rất không đơn giản, nếu không ngươi lại nhỏ máu thử một chút? Nói không chừng ngươi nhỏ máu về sau thì có thể rút ra.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu, nhìn về phía hắn, lạnh lùng thốt:

- Không cần, đi thôi.

Chương 1360: Thượng cổ bảo kiếm, Hắc Bạch kiếm quyết (2) 

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc thật vất vả tiến đến, cam tâm từ bỏ như vậy?

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:

- Không cam tâm lại như thế nào? Nơi này là không gian thượng cổ, không có được, cưỡng cầu cũng vô dụng. Ta tiến đến, cũng như là giải quyết xong tâm nguyện của mình và sư phụ, không có đạt được kiếm quyết, coi như vô duyên với nó.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ khuyên nhủ:

- Sư thúc, ngươi vẫn nên nhỏ máu thử một chút đi, có lẽ có thể sử dụng thì sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc không tiếp tục để ý tới hắn, đi trở lại lối ra.

Lạc Thanh Chu gặp nàng như vậy, lập tức nói:

- Sư thúc, vậy ta thử một chút! Nếu rút ra, xin ngươi đừng trách tội nha.

Lệnh Hồ Thanh Trúc giả vờ như không nghe thấy, vẫn như cũ đi về phía trước.

Lạc Thanh Chu lập tức lấy ra chủy thủ võ giả, nhẹ nhàng rạch một đường lên đầu ngón tay, máu tươi lập tức tràn ra, bôi ở trên chuôi kiếm đá.

Một màn thần kỳ đột nhiên xuất hiện.

Máu tươi vừa rơi ở trên chuôi kiếm, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Đồng thời, kiếm đá tựa hồ đột nhiên chấn động một chút.

Lạc Thanh Chu lập tức giơ bàn tay lên, thấp giọng thề với trời cao:

- Sở Phi Dương ở đây phát thệ, nếu ta có thể rút kiếm ra, thu hoạch được kiếm quyết, đời này tuyệt không làm ác! Nếu như có lừa gạt, thiên lôi đánh xuống.

Vốn cho rằng ‘Sở Phi Dương’ ba chữ này cũng không hiệu quả, ai ngờ vừa phát thệ xong, chuôi kiếm đá đột nhiên ‘Ông’ một tiếng, phát ra một tiếng kiếm reo điếc tai nhức óc.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đi ra một khoảng cách đột nhiên chấn động trong lòng, nhanh chóng xoay người lại.

Chỉ gặp thiếu niên kia nắm chặt chuôi kiếm, hít sâu một hơi, ‘Hắc’ một tiếng lại dễ như trở bàn tay rút kiếm đá trong đất ra.

- A!

Đúng vào lúc này, kiếm đá đột nhiên lóe lên ánh sáng, mảnh đá mặt ngoài vậy mà toàn bộ tróc ra, lộ ra một thanh bảo kiếm đen huyền sắc bén.

Lệnh Hồ Thanh Trúc ngây cả người, đi tới.

Lạc Thanh Chu cầm bảo kiếm thoát xác mà ra, trong lòng đột nhiên cùng nó sinh ra một loại cảm giác huyết mạch tương liên, trong lòng nói thầm: ‘Đây chính là nhỏ máu nhận chủ trong truyền thuyết sao?’

Bất quá, hắn cũng không phải kiếm tu, lấy được chuôi bảo kiếm này tựa hồ có chút lãng phí, nếu như có thể mang về cho Thiền Thiền...

Hắn gặp vị Lệnh Hồ sư thúc kia đột nhiên đi mà trở về, đang vô thanh vô tức đứng trước mặt của hắn, ánh mắt kinh ngạc nhìn chuôi bảo kiếm trong tay hắn, trong lòng đột nhiên run lên, vội vàng dùng hai tay dâng bảo kiếm, cung cung kính kính đẩy tới, nói:

- Sư thúc, ngài hẳn là kiếm tu, chuôi bảo kiếm này hẳn là bảo vật thượng cổ, vãn bối giao cho ngài.

Bảo vật động nhân tâm.

Nếu hắn chiếm làm của riêng, chỉ sợ khó đảm bảo cái mạng nhỏ của mình.

Lần này hắn tới Lăng Tiêu tông, có thể trở thành đệ tử nội môn, có thể tùy tiện đi vào Tàng Kinh các lựa chọn công pháp đã rất thỏa mãn, không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.

Bất cứ lúc nào, thấy tốt thì lấy mới là sáng suốt nhất, người quá mức tham lam đều là người chết thảm nhất.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy nhìn hắn một cái, do dự một chút, đưa tay tiếp nhận bảo kiếm, đang muốn duỗi ra ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm, tay cầm kiếm chợt chấn động, kiếm trong lòng bàn tay đột nhiên bắt đầu chấn động táo bạo.

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên hiện ra hai đạo kiếm ảnh, năm ngón tay dùng sức nắm một cái, nhưng kiếm trong tay vẫn như cũ như con ngựa bất tuân, rung động không thôi.

Cánh tay của nàng bắt đầu lay động, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Rốt cuộc cầm không được, buông lỏng năm ngón tay, bảo kiếm ‘Xoát’ một tiếng rời khỏi tay, đâm vào mặt đất.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nâng tay cầm kiếm lên, phát hiện trong lòng bàn tay vậy mà xuất hiện một vết tích khét lẹt, đầu lông mày không khỏi co quắp mấy lần.

Lạc Thanh Chu gặp một màn này, ngây cả người, đi qua đưa một tay rút Hắc Bạch kiếm lên, đưa tay huy vũ mấy lần, lại đưa đi qua, cung kính nói:

- Sư thúc, vừa rồi ta đã nhỏ máu nhận chủ, sư thúc có thể thử một chút, nhìn có thể xóa đi huyết khế bên trong hay không, sau đó sư thúc tự mình lại nhỏ máu nhận chủ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn bảo kiếm đưa tới trước mặt, biến đổi sắc mặt một hồi, vừa nhìn về phía hắn, nói:

- Chỉ có một biện pháp.

Lạc Thanh Chu nói:

- Biện pháp gì?

Hắn đột nhiên có chút hãi hùng khiếp vía.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn chằm chằm con mắt hắn nói:

- Ngươi biến mất, huyết khế bên trong nó tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Lạc Thanh Chu: - ...

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc nhìn hắn, hồi lâu sau, đắng chát thở dài một hơi, nói:

- Ta quả nhiên vô duyên với nơi này. Ngươi lần đầu tiên để cho ta nhỏ máu, ta nhỏ, kết quả không được. Ngươi lần thứ hai lại để cho ta nhỏ máu, ta không có nhỏ, lại bỏ qua một thanh bảo kiếm dạng này. Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, nếu ta muốn giết ngươi, vôi trong tay ngươi căn bản cũng không cần lấy ra.

Chương 1361: Thượng cổ bảo kiếm, Hắc Bạch kiếm quyết (3) 

Lạc Thanh Chu cứng đờ, yên lặng thả vôi trong lòng bàn tay xuống mặt đất.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại liếc mắt nhìn bảo kiếm trong tay hắn, đang muốn quay người rời đi, ánh mắt đột nhiên rơi vào bên trên ngọc bích trước mặt.

Bên trên ngọc bích vừa rồi còn bóng loáng như gương đột nhiên xuất hiện một vết lõm dài nhỏ, hình dạng vết lõm kia vậy mà giống như một thanh kiếm! Nàng giật mình, trong lòng đột nhiên khẽ động, ánh mắt nhìn về phía chuôi bảo kiếm trước đó là kiếm đá này.

Lạc Thanh Chu cũng phát hiện tình huống bên trên ngọc bích, vội vàng giơ lên bảo kiếm trong tay, nói:

- Sư thúc, chúng ta lấy chuôi này Hắc Bạch bảo kiếm khảm nạm vào bên trong vết lõm kia, thượng cổ kiếm quyết có phải sẽ xuất hiện ra hay không?

Nhịp tim của Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên tăng mạnh, dừng một chút, nói:

- Ngươi đi thử một chút.

- Vâng, sư thúc!

Hắn lập tức cầm kiếm, đi đến trước ngọc bích, nhìn lại vị trí có vết lõm, đột nhiên thả người nhảy lên, bảo kiếm trong tay ‘Bang’ một tiếng, tinh chuẩn đập vào bên trong lỗ khảm.

- Xoạt!

Hai chân hắn vừa rơi xuống đất, mặt ngọc bích đột nhiên sáng lên ánh sáng rất chói mắt.

Quang mang bắn ra bốn phía.

Trên đỉnh đầu, nhật nguyệt xoay tròn.

Khí lưu bốn phía, ô ô rung động.

Dưới nền đất, giống như cũng có cái gì đó đang xao động.

Một nháy mắt, giống như toàn bộ không gian tàn phá đều bị mặt ngọc bích đột nhiên xảy ra dị biến làm cho bừng tỉnh.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nín thở ngưng thần, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm mặt ngọc bích, sắc mặt bởi vì kích động mà nhiễm lên hai vết đỏ hồng.

Lạc Thanh Chu cũng lập tức lui ra phía sau, nhìn về phía ngọc bích. Bên trên ngọc bích bộc phát quang mang, dần dần tiêu tán.

Lập tức, phía trên xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:

- Tay vịn Lôi Công khu Điện Mẫu, song kiếm trong tay áo múa như Giao Long, chỉ có chí lớn khó khát vọng, Thu Nguyệt gió xuân thổi bao lần...

Tiếp theo, đằng sau xuất hiện một đạo kiếm ảnh.

Phía bên phải kiếm ảnh thì là một đoạn lít nha lít nhít đầy chữ nhỏ, đó chắc là thượng cổ kiếm quyết mà sư phụ của Lệnh Hồ Thanh Trúc nói tới.

Lạc Thanh Chu nhìn hai hàng chữ, thấy không hiểu gì, đành phải tập trung tình thần, quét mắt nhìn toàn bộ một lần, đều ghi tạc trong đầu.

Đúng vào lúc này, ngọc bích lóe lên ánh sáng, chữ nhỏ cùng kiếm ảnh phía trên lại đột nhiên toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.

Lệnh Hồ Thanh Trúc kinh ngạc một chút, sắc mặt biến hóa, vội vàng đi đến chỗ gần, ngửa đầu, mở to hai mắt, mắt lom lom nhìn ngọc bích đã biến thành một mảnh trống không, hi vọng kiếm kia quyết còn có thể trở ra.

Nàng vừa rồi nhìn nhớ kỹ mỗi chữ mỗi câu nhưng vẻn vẹn chỉ nhớ kỹ một nửa.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, ngọc bích lần nữa lóe lên ánh sáng, vậy mà xuất hiện một hư ảnh mơ hồ.

Bóng mờ kia cầm bảo kiếm trong tay, bắt đầu nhanh chóng khua lên bảo kiếm, thân ảnh chuyển động, tàn ảnh liên tục, bảo kiếm trong tay càng là kiếm ảnh trùng điệp, rung động không thôi.

Lạc Thanh Chu nín thở ngưng thần, định thần nhìn kỹ, trong con mắt rõ ràng chiếu đến đạo thân ảnh đang múa kiếm kia, đều rõ ràng ghi tạc trong đầu mỗi một động tác, mỗi một kiếm chiêu của đối phương.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở gần ngọc bích cũng nín thở, đang khẩn trương mà nghiêm túc nhìn, nhớ kỹ.

Nhưng thân ảnh đang múa kiếm với tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mơ hồ.

- Tách!

Đúng vào lúc này, bên trên ngọc bích đột nhiên nứt ra một cái khe.

Kiếm trong tay đạo thân ảnh kia rốt cục ngừng lại, lại múa mấy chiêu cuối cùng, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Bên trên ngọc bích lại bị vỡ ra khe hở thứ hai.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nhúc nhích đứng ở trước ngọc bích, ánh mắt vẫn như cũ nhìn qua ngọc bích trống không, trong đầu tràn đầy động tác vừa rồi của đạo thân ảnh múa kiếm kia, nhưng nàng cũng không có nhớ kỹ rất nhiều thân pháp và kiếm chiêu.

- Tách!

Lúc này, bên trên ngọc bích đột nhiên xuất hiện khe hở thứ ba.

Lập tức, cả khối ngọc bích đột nhiên phá thành mảnh nhỏ, hiện đầy lít nha lít nhít vết rách.

Trong u cốc, yên lặng lại.

Bầu trời mờ tối cũng đã khôi phục bình tĩnh.

Sao trời ảm đạm, trăng bạc mơ hồ.

Bốn phía tựa hồ đột nhiên trở nên càng thêm tĩnh mịch cùng hoang vu.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở trước ngọc bích vỡ vụn run lên nửa ngày, xoay người lại, nhìn thiếu niên phía sau nói:

- Làm sao... Nhanh như vậy?

- Trướng!

Lúc này, chuôi Hắc Bạch bảo kiếm khảm nạm bên trên ngọc bích cũng rơi xuống dưới.

Lạc Thanh Chu lướt tới, một tay tiếp được, nhún vai một cái nói:

- Vãn bối cũng không biết, hoàn toàn chính xác rất nhanh.

Trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc khó nén nổi vẻ thất vọng, lầm bầm:

- Kiếm quyết quá nhanh, kiếm chiêu cũng nhanh, căn bản nhớ không hết... Ta tu kiếm nhiều năm, rất nhiều kiếm pháp liếc mắt nhìn đã biết, nhưng bộ kiếm pháp kia....

Chương 1362: Thiên tài tu kiếm! Đệ tử thân truyền (1) 

Nàng không hề tiếp tục nói, thở dài một hơi, nói:

- Đi thôi, chỗ không gian này hẳn là cũng sắp sụp đổ.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.

Mặt trăng màu bạc trên đầu đã bị cắt chém ra hơn nửa, trên bầu trời đã hiện đầy vết rách, thoạt nhìn là sắp sập.

Hắn không dám do dự, lập tức để Đại Bảo Nhị Bảo cắn giày, cùng nàng một chỗ đi trở lại lối vào.

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc lóe ra kiếm ảnh, trong đầu vẫn đang hồi tưởng đến kiếm chiêu vừa rồi trên vách đá, giống như đang an ủi bản thân:

- Không sao, ta cũng nhớ kỹ một chút, những kiếm chiêu kia nhìn qua đều rất lợi hại, nếu ta học được, thực lực hẳn là sẽ tiến thêm một bước.

Lạc Thanh Chu nhịn một chút, nhắc nhở:

- Sư thúc, chuyện ngươi thu vãn bối làm đệ tử nội môn, không có quên đó chứ?

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Ta chỉ nhận đệ tử thân truyền, mà lại chỉ lấy nữ đệ tử.

Lạc Thanh Chu ngẩn người, nói:

- Vậy vãn bối...

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía trước, thản nhiên nói:

- Ta sẽ bảo các trưởng lão khác trên phong thu ngươi làm đệ tử nội môn. Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ thông báo cho bọn hắn, nếu như có người nguyện ý thu, vậy thì không có vấn đề.

Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, nói:

- Sư thúc, trước ngươi cũng không phải nói như vậy nha. Ngươi nói chỉ cần ta mang ngươi tiến đến, ngươi nhất định có thể thu ta làm đệ tử nội môn.

Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không chút thay đổi nói:

- Yên tâm đi, có người sẽ thu ngươi, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Ngừng tạm, lại nói:

- Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, nếu có người thứ ba biết....

- Sư thúc yên tâm! Nếu có người thứ ba biết, cứ để ta bị sét đánh chết, chết không toàn thây.

Lạc Thanh Chu lập tức nói.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, nhìn qua rõ ràng là tâm tình không tốt lắm.

Dục vọng của người là không có tận cùng, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.

Trước khi không có tiến vào, nàng suy nghĩ có thể tiến vào, giải quyết xong tâm nguyện của sư phụ mình là được, tiếp đó thấy được ngọc bích, nàng nghĩ đến nếu như có thể nhìn thấy mấy câu khẩu quyết mà sư phụ nói tới là được, chờ nàng nhìn thấy kiếm quyết, lại nghĩ nhớ kỹ mấy chiêu là được rồi...

Hiện tại kiếm quyết và kiếm chiêu đều chỉ nhớ một nửa, trong lòng nàng lại khó chịu.

- Ai...

Nàng âm thầm thở dài một hơi, xem ra nàng còn cần lại tiếp tục tôi luyện tâm tính của mình.

Hai người tiến vào thông đạo, rất nhanh lại tới trước cánh cửa ánh sáng kia.

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng bước lại, quay đầu nói:

- Để con thỏ cắn ta, ta đi ra ngoài trước, sau đó ta lại đưa bọn chúng vào, ngươi lại đi ra.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày, nói:

- Thế nào, ngươi sợ ta sau khi đi ra ngoài, sẽ nhốt ngươi ở trong này, không cho ngươi đi ra, thật sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Sư thúc, vãn bối trước tiên có thể ra ngoài không?

Hắn đương nhiên không có khả năng trước hết để cho Đại Bảo và Nhị Bảo mang theo nàng đi ra ngoài trước, hắn không chỉ có đạt được thượng cổ bảo kiếm mà nàng không có được, còn nghe được rất nhiều bí mật của nàng, lúc đi vào càng là chiếm tiện nghi của nàng, mà Đại Bảo và Nhị Bảo của hắn cũng không phải vật phàm, nếu quả thật để nàng đi ra ngoài trước, nàng đương nhiên có lý do giết người diệt khẩu, để hắn bị vậy chết ở chỗ này.

Lệnh Hồ Thanh Trúc giương mắt lạnh lẽo hắn nhìn một hồi, xoay người, đưa lưng về phía hắn nói:

- Cùng một chỗ đi. Ngươi đã không tin ta, vậy ta tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng thon thả của nàng một chút, không tiếp tục chần chờ, đi đến chỗ gần, dán ở trên lưng nàng, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, nói:

- Sư thúc, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện phát sinh ở nơi này, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài một chữ. Coi như nói ra cũng không có người sẽ tin tưởng, không phải sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc cầm hai tay của hắn, lạnh lùng thốt:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, từng bước một đi về phía trước, chờ đi đến chỗ cách cánh cửa ánh sáng còn có ba bước, lập tức dán chặt nàng, nói:

- Sư thúc, ta đành mạo phạm, đã đến chỗ tất yếu cần lao mạnh ra.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì, nắm chặt hai tay của hắn, thân thể cũng dính sát hướng về sau, ánh mắt khẩn trương nhìn về quang môn phía trước.

Nếu tiến vào lại không ra được, vậy hai người bọn hắn sẽ triệt để bị vây chết ở chỗ này.

Lạc Thanh Chu ôm chặt lấy nàng, hai chân bắn ra, đột nhiên xông tới quang môn trước mặt.

- Phốc!

Quang môn vỡ tan, hai người trong nháy mắt đã xông ra ngoài.

Trong lòng hai người đều thở dài một hơi.

Lạc Thanh Chu tách ra khỏi thân thể của nàng, nàng cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay hắn ra, cùng một chỗ xoay người, nhìn lại khối ngọc thạch.

Chương 1363: Thiên tài tu kiếm! Đệ tử thân truyền (2) 

Cánh cửa ánh sáng lấp lóe mấy lần, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Mà trên mặt ngọc thạch lại đột nhiên xuất hiện mấy vết rách, cả khối ngọc thạch nhìn qua như sắp vỡ vụn.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Sư thúc, trước không phải người nói, bên trong ngoại trừ bộ thượng cổ kiếm quyết ra còn có những bảo vật khác à?

Lệnh Hồ Thanh Trúc một mặt lạnh nhạt nói:

- Ta lừa gạt ngươi, bên trong ngoại trừ kiếm quyết, không có cái gì. Ngươi cũng không phải kiếm tu, nếu ta không nói có những bảo vật khác, ta sợ ngươi không đi vào.

Lạc Thanh Chu: - ....

Lệnh Hồ Thanh Trúc không có một chút cảm giác xấu hổ khi nói dối, thản nhiên nói:

- Được rồi, ngươi có thể đi về, ngày mai tỷ thí xong, chờ tin tức của ta.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ có chút thấp thỏm, nói:

- Sư thúc, ngươi xác định ngày mai thật sự có trưởng lão nguyện ý thu ta làm đệ tử nội môn?

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:

- Không thể xác định, nhưng lời ta nói, bọn hắn hẳn là sẽ nghe. Nếu như bây giờ không có người muốn ngươi, không có quan hệ, ta sẽ để cho trưởng lão trên đỉnh núi khác thu ngươi. Dù sao Kiếm Phong chúng ta từ trước đến nay rất ít thu nam đệ tử, trên đỉnh khác thì nam đệ tử chiếm đa số.

Lạc Thanh Chu nghe xong, càng thêm bất an, đây không phải lắc lư cho qua sao?

Trước khi đi vào nói rất hay rất tốt, nhất định sẽ thu ngươi, kết quả đi vào làm xong việc, sau khi ra ngoài liền bắt đầu lập lờ nước đôi, không muốn phụ trách, cái này có khác gì đám nam nhân cặn bã ngoài kia?

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, thu hồi Đại Bảo Nhị Bảo, chuẩn bị rời đi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, ngươi hẳn đều đã nhìn kiếm quyết và kiếm chiêu mà thân ảnh kia đánh ra bên trên ngọc bích vừa rồi nhỉ, ngươi nhớ kỹ không?

Lạc Thanh Chu giả bộ như không có nghe thấy, đi đến chỗ cửa ra vào.

Đợi sau khi ra cửa, thấp giọng hừ lạnh nói:

- Ta nhớ có nhiều, cũng sẽ không nói cho ngươi.

Vừa đi ra cửa hang, sau lưng đột nhiên phát lạnh.

Hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở sau lưng hắn, thần sắc thản nhiên nói:

- Đều nói cho ta hết những thứ ngươi nhớ vừa rồi, ta có thể đưa cho ngươi một bộ quyền pháp.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động:

- Thật?

Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không thay đổi nói:

- Đương nhiên là thật, Lệnh Hồ Thanh Trúc ta chưa từng gạt người.

Lạc Thanh Chu: - …

- Đi thôi, đi thạch thất, đọc ra kiếm quyết ngươi nhớ, chiêu thức thì múa ra cho ta xem. Loại công pháp này viết ra thì cũng không có ích lợi gì.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, chuẩn bị trở về hang động.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc, ngươi trước truyền thụ quyền pháp cho ta.

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng chân, quay đầu nhìn hắn, trong mắt có kiếm ảnh trùng điệp, giọng lạnh lùng nói:

- Ngươi dám cò kè mặc cả với ta?

Lạc Thanh Chu không kiêu ngạo không tự ti nói:

- Sư thúc, nếu như ngài trước truyền cho ta quyền pháp, ta sẽ nói cho ngài nghe tất cả kiếm quyết bên trên ngọc bích vừa rồi.

Vừa nghe lời này, Lệnh Hồ Thanh Trúc chấn động trong lòng, đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm hắn nói:

- Ngươi đều nhớ kỹ?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Đều nhớ kỹ.

Biểu lộ trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ khó tin:

- Những kiếm chiêu kia thì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Cũng đều nhớ kỹ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc: - .....

Cửa hang đột nhiên hoàn toàn tĩnh mịch.

Một lúc sau, Lệnh Hồ Thanh Trúc mới lên tiếng nói:

- Ngươi hẳn là biết được hậu quả khi lừa gạt ta.

Mặt Lạc Thanh Chu không thay đổi nói:

- Sư thúc, Sở Phi Dương ta chưa từng gạt người.

Lệnh Hồ Thanh Trúc: - .....

Lại yên tĩnh một lát.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên nói:

- Trong lòng bàn tay không, sử sống kiếm, câu tiếp theo là cái gì?

Lạc Thanh Chu không cần nghĩ ngợi, đáp:

- Lòng bàn chân không, đi bước nhanh, thân chính không, tâm nhãn hợp nhất.

Lệnh Hồ Thanh Trúc ngưng tụ ánh mắt, lại thì thầm:

- Kiếm đạo chi đạo, toàn bằng hồ thần, thần túc mà đạo thành... Câu tiếp theo lại là cái gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Luyện tinh hóa khí, luyện khí Hóa Thần, thần luyện thành đạo, Kiếm Thần hợp nhất...

Hô hấp của Lệnh Hồ Thanh Trúc rõ ràng trở nên dồn dập hơn, lại nói:

- Quy muội xu thế vô vọng, vô vọng xu thế đồng nhân, đồng nhân xu thế tất có... Một câu đằng sau lại là cái gì?

Lạc Thanh Chu thuận miệng nói tiếp:

- Giáp chuyển bính bính chuyển canh, canh chuyển quý, tử sinh chi giao, thần đã chi giao, trưa sáng chi giao...

Lệnh Hồ Thanh Trúc khó tin mà nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu chắp tay, cung kính nói:

- Sư thúc, chỉ cần ngài truyền thụ cho vãn bối quyền pháp, đáp ứng giúp vãn bối vào nội môn, vãn bối có thể cam đoan đọc không sót một chữ, đánh không sót một chiêu của bộ kiếm quyết và kiếm chiêu vừa rồi kia, toàn bộ giao cho ngài. Nếu như có hoang ngôn, thiên lôi đánh xuống.

Chương 1364: Thiên tài tu kiếm! Đệ tử thân truyền (3) 

Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đầy phức tạp nhìn hắn một hồi, nói:

- Quyền pháp thì ta trước tiên có thể truyền thụ cho ngươi, bất quá vào nội môn...

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Sư thúc, vào nội môn đối với vãn bối mà nói là vô cùng quan trọng. Nếu như sư thúc không thể đáp ứng vãn bối vào nội môn, xin thứ cho vãn bối mạo phạm, vãn bối đột nhiên lại quên đi kiếm quyết và kiếm chiêu kia rồi...

Lệnh Hồ Thanh Trúc an tĩnh nhìn hắn một hồi, nói:

- Ý tứ của ta đó là, ngươi không cần vào nội môn, ta có thể trực tiếp thu ngươi làm đệ tử thân truyền.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu một mặt kinh ngạc nhìn nàng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn biểu lộ trên mặt hắn, nói:

- Ngươi có bằng lòng hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vãn bối....

Lệnh Hồ Thanh Trúc híp híp con ngươi, nói:

- Thế nào, không nguyện ý? Ngươi là thiên tài tu kiếm trời sinh, chỉ là ngươi còn chưa phát hiện mà thôi. Ở trong Lăng Tiêu tông, chỉ có Lệnh Hồ Thanh Trúc ta mới là người thích hợp với ngươi nhất.

Ngừng một chút, lại lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi không đáp ứng, hôm nay ngươi cũng đừng trở về, lúc nào đáp ứng, lúc đó hãy đi.

Lạc Thanh Chu cứng đờ:

- ... Sư thúc, ngài hiểu lầm, vãn bối chỉ là thụ sủng nhược kinh, cảm giác giống như đang nằm mơ. Sư thúc trước đó còn nghĩa chính ngôn từ nói không có khả năng thu ta làm đệ tử, ngay cả đệ tử nội môn cũng không thể xác định, bây giờ lại đột nhiên nói muốn thu ta làm đệ tử thân truyền, ta... Nhất thời thực sự có chút phản ứng không kịp. Sư thúc, ngài...

- Gọi ta là sư phụ…

Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lạnh lùng nói.

Lạc Thanh Chu: - … Sư... Sư phụ....

- Đi thôi, đi vào nói chuyện.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, đi vào thạch thất, trên mặt lần nữa khôi phục biểu lộ băng lãnh.

Lạc Thanh Chu lại giật mình, đi vào theo.

Cùng lúc đó.

Vân Uyển Nhu bị hai tỷ muội Tô Vũ ôn hòa dạy bảo một phen, sau đó được đưa ra khỏi kiếm phong.

Nàng không có nhận bất kỳ trừng phạt nào, tâm tình rất cao hứng.

Sau khi trở về, nàng nói cho các sư huynh sư tỷ của mình nghe, sau khi biết được thiếu niên gọi là Sở Phi Dương kia vẫn chưa về, trong lòng nàng càng thêm thỏa mãn.

Nàng nhận định hai tỷ muội kia coi nàng thành người một nhà, cho nên mới không có trừng phạt nàng mà tên thiếu niên kia, đoán chừng lúc này đang bị nghiêm khắc dạy dỗ, thậm chí còn có khả năng đang chịu xử phạt, nếu không thì làm sao bây giờ còn chưa có trở về?

- Sư muội, ngay cả đệ tử thân truyền Kiếm Phong đều thiên vị ngươi, nói chuyện với ngươi khách khí như vậy, xem ra chuyện ngươi trở thành đệ tử nội môn đã không có bất kỳ huyền niệm gì.

- Ha ha, chỉ chờ tỷ thí ngày mai kết thúc, chờ sau khi tuyên bố kết quả, tên của sư muội sẽ vang vọng toàn bộ tông môn! Đoán chừng coi như đệ tử xếp hạng thứ nhất thứ hai cũng không có vận may này, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.

- Đó là đương nhiên, muốn trở thành đệ tử nội môn, chỉ tham gia thi vòng đầu không thể được. Uyển Nhu sư muội là thiên phú kinh người, trực tiếp được chọn mà thôi, những người khác thì không có thiên phú và vận khí tốt như vậy đâu.

- Sư muội, mấy đệ tử kia của Tôn sư bá đang gấp rút như kiến bò trên chảo nóng kìa, tiểu tử kia còn chưa có được thả ra, đoán chừng bọn hắn đã gấp gáp đi tìm Tôn sư bá, ha ha.

Vân Uyển Nhu cười nhạt một tiếng, nói:

- Cho dù là Tôn sư bá, muốn lên Kiếm Phong cũng cần thông báo trước. Hiện tại đã trễ như thế, dù hắn có muốn đi lên cũng không thể đi lên.

Một bên vui vẻ, một bên lo lắng.

Mấy người Trương Viễn Sơn thấy Lạc Thanh Chu muộn như vậy vẫn chưa trở về, trong lòng lo lắng không thôi.

Mấy người vốn muốn đi tìm Tôn Giang, để hắn nghĩ một chút biện pháp, nhưng lại không biết hắn bây giờ ở nơi nào, trong lúc nhất thời, đều sầu mi khổ kiểm, không kế khả thi.

Mà lúc này Lạc Thanh Chu đang ở trong thạch thất, cầm bảo kiếm trong tay, dựa vào chiêu thức trong trí nhớ đánh ra một kiếm một kiếm.

Đường đường phong chủ Kiếm Phong, được vinh danh là Lãnh Kiếm tiên tử Lệnh Hồ Thanh Trúc lúc này vậy mà giống như học sinh, đứng ở bên cạnh, nín thở ngưng thần nhìn xem, thỉnh thoảng nói:

- Chiêu này chậm một chút, đánh lại thêm một lần nữa...

Ngoài động, bóng đêm dần dần dày thêm.

Lạc Thanh Chu niệm rất nhiều lần kiếm quyết, lại diễn luyện kiếm chiêu rất nhiều lần, thu kiếm cáo từ:

- Sư thúc, thời gian không còn sớm, vãn bối cần phải trở về, nếu không thì các sư huynh sư tỷ sẽ rất lo lắng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhắm mắt lại, lại yên lặng nhớ một hồi, mở mắt ra nhìn hắn nói:

- Gọi ta sư phụ.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Sư phụ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại đánh giá hắn vài lần, nói:

Chương 1365: Nguyệt tỷ tỷ: đang nhớ ngươi (1) 

- Kiếm chiêu hết thảy có ba trăm linh hai thức, cần phối thêm kiếm quyết tu luyện, ta không có cách nào đều ghi nhớ. Đêm mai ngươi lại đến, đến lúc đó lại diễn luyện cho ta nhìn.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đệ tử tuân mệnh.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại dặn dò:

- Ta truyền thụ cho ngươi Cửu Trọng Sơn quyền, là thuộc về quyền pháp đệ tử nội môn mới có thể tu luyện. Ngươi hôm nay sau khi trở về, không thể lộ ra bộ quyền pháp này, bởi vì ngươi bây giờ vẫn là đệ tử ngoại môn. Chuyện liên quan tới ta thu ngươi làm đệ tử thân truyền, cũng không có khả năng sớm tiết lộ cho người khác. Chờ ngày mai tỷ thí xong tuyên bố kết quả ra ngoài, trên danh sách tự sẽ đọc đến tên ngươi.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Vâng, sư phụ, đệ tử tuyệt không dám nói lung tung.

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:

- Ta hết thảy cũng chỉ thu ba đệ tử, mà lại đều là nữ đệ tử. Ngoại trừ Tô Phong Tô Vũ ra, còn có một đệ tử gọi Cung Băng, là Đại sư tỷ của các ngươi, hiện tại đang xung kích cảnh giới Đại Võ Sư trung kỳ. Tu vi của ngươi thấp nhất, nhưng thiên phú của ngươi có thể nói là cao nhất. Ngày mai tông môn chính thức tuyên bố cùng đăng ký ngươi là đệ tử thân truyền của ta, ta sẽ chính thức truyền thụ cho ngươi công pháp. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đi Tàng Kinh các chọn lựa.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Đa tạ sư phụ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn một chút, xoay người, đi đến cửa ra vào, thản nhiên nói:

- Đi thôi, ta mang ngươi ra ngoài.

Dừng một chút, lại nói:

- Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Hai con thỏ kia của ngươi, còn có bảo kiếm ngươi đạt được, đều không thể tùy tiện để người khác biết được.

Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, nói:

- Đệ tử ghi nhớ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hắn đi ra thông đạo, hành tẩu trên đường nhỏ bên vách núi, lại hỏi:

- Chờ ngày mai tuyên bố kết quả, ngươi nguyện ý lưu lại Kiếm Phong tu luyện, hay phải tiếp tục trở về tu luyện?

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư phụ, đệ tử muốn trở về tu luyện.

Lệnh Hồ thanh nghe vậy, dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:

- Ồ? Vì sao? Lưu lại Kiếm Phong, vi sư có thể bất cứ lúc nào chỉ dạy ngươi, mà tài nguyên tu luyện nơi này rất nhiều, vi sư có thể cam đoan ngươi đủ.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đệ tử không quen lưu lại tông môn.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn một chút, không tiếp tục hỏi nhiều, tiếp tục đi đến phía trước, nói:

- Vậy ngươi sau này cứ theo bọn hắn rời đi, trước khi ngươi đi, muốn cái gì, cứ việc nói cho ta. Bất quá mỗi tháng, ngươi nhất định phải đến tông môn một chuyến. Ta muốn đích thân xem xét tiến độ tu luyện của ngươi, còn muốn căn cứ hiệu quả tu luyện của ngươi, chỉ đạo vài công pháp.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ sư phụ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, mang theo hắn đi ra đường nhỏ vách núi, xuyên qua rừng trúc.

Tô Phong Tô Vũ sớm đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy bọn hắn đi tới, vội vàng cung kính gọi:

- Sư phụ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc thản nhiên nói:

- Vi sư đã đáp ứng thu hắn làm đệ tử thân truyền, về sau hắn chính là sư đệ của các ngươi.

Tô Phong Tô Vũ mặc dù sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng giờ phút này nghe nói như thế, vẫn như cũ thần sắc hơi thay đổi.

Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay hành lễ:

- Tô Phong sư tỷ, Tô Vũ sư tỷ.

Hai tỷ muội giật mình, vội vàng hoàn lễ nói:

- Sở sư đệ, sau này sẽ là người trong nhà, không cần khách khí.

Tô Vũ cười nói:

- Tiểu sư đệ, về sau gọi ta là Tam sư tỷ, gọi tỷ tỷ ta là Nhị sư tỷ, chúng ta còn có một Đại sư tỷ đây.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ.

Thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn lạnh như băng nói:

- Đưa hắn trở về đi, chuyện ta thu hắn làm đệ tử thân truyền tạm thời đừng nói cho người khác.

Tô Phong Tô Vũ vội vàng nói:

- Vâng, sư phụ.

Lạc Thanh Chu đang muốn theo hai người rời đi, Tô Vũ đột nhiên lại nói:

- Sư phụ, đệ tử còn có chuyện phải bẩm báo cho ngài. Ngụy sư thúc tổ hôm nay gặp một nữ đệ tử thiên phú không tồi, muốn thu nàng làm đệ tử nội môn Kiếm Phong, thế nhưng nữ đệ tử kia...

Tô Phong vội vàng ngắt lời nàng, nói:

- Tô Vũ, chúng ta trước tiên đưa Sở sư đệ trở về, chờ một lúc trở lại rồi nói cho sư phụ.

Tô Vũ nhìn nàng một cái, không còn nói tiếp.

Hai tỷ muội mang theo Lạc Thanh Chu ra khỏi Kiếm Phong, về tới dãy núi đãi khách.

Trên đường đi, hai tỷ muội đều rất nhiệt tình, cũng rất thân thiết, nói với hắn các loại chuyện lý thú bên trên Kiếm Phong, bất quá đối với chuyện hắn vừa rồi làm gì với Lệnh Hồ Thanh Trúc, hai tỷ muội đều ăn ý không có hỏi thăm.

Tách ra tại giao lộ.

Chương 1366: Nguyệt tỷ tỷ: đang nhớ ngươi (2) 

Tô Vũ phất tay cười nói:

- Sở sư đệ, chờ ngày mai ngươi chính thức gia nhập Kiếm Phong chúng ta, ta và tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi Túy hoa cốc của Kiếm Phong chơi, phong cảnh bên trong vô cùng đẹp, còn nuôi hai con linh thú, Sở sư đệ nhất định sẽ thích.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đa tạ sư tỷ.

Hai tỷ muội cười một tiếng, phất tay rời đi.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của các nàng dần dần đi xa, lại ở tại chỗ run lên một lát, đi đến phòng nhỏ cách đó không xa.

Đêm nay hết thảy đều giống như nằm mơ.

Bây giờ nghĩ đến, vẫn như cũ có chút khó tin.

Hắn lúc đầu bất an bị mang đến Kiếm Phong, lại còn chưa tỷ thí, trực tiếp được dự định thành đệ tử thân truyền Kiếm Phong, ai có thể nghĩ tới chứ?

Kể từ đó, ngày mai hắn có lên đài hay không cũng không sao cả.

Bất quá cẩn thận suy nghĩ, hắn quyết định vẫn là lên đài đi tỷ thí, ngoại trừ làm vẻ vang mặt mũi cho sư phụ ra, còn muốn cho Lạc Trường Thiên nhìn thấy ‘Thực lực chân chính’ của hắn.

Như vậy, đến lúc đó báo thù mới càng có thể xuất kỳ bất ý*, công lúc bất ngờ, để hắn khó lòng phòng bị.

*Bất ngờ, đột nhiên, hành động lúc người ta sơ hở, không ngờ tới.

Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự có thiên phú tu kiếm sao?

Chỉ sợ không phải.

Hắn có thể lập tức nhớ kỹ những kiếm quyết và kiếm chiêu kia, ngoại trừ bản lĩnh đã gặp qua là không quên được ra, mấu chốt nhất có lẽ còn là chuôi bảo kiếm hắn đã rút lên kia, mà còn nhỏ máu nhận chủ, cho nên những kiếm quyết và kiếm chiêu kia mới có thể xâm nhập vào trong đầu của hắn.

Đương nhiên, cũng có nguyên nhân là thường xuyên nhìn thấy Hạ Thiền múa kiếm.

Vị Lệnh Hồ phong chủ thưởng thức và nhìn trúng hắn như thế, không biết về sau có thất vọng hay không.

Thật ra có thiên phú tu kiếm không phải hắn, mà là Thiền Thiền.

Bất quá Hạ Thiền chắc chắn sẽ không đến đây bái sư học nghệ.

Hắn ngược lại có thể đi theo vị Lệnh Hồ phong chủ kia tu luyện kiếm pháp một chút, đến lúc đó trở về truyền cho Hạ Thiền.

Về phần quy củ công pháp bản môn không thể truyền ra ngoài, thật có lỗi, hắn đến lúc đó đã không phải Sở Phi Dương, hắn và Sở Phi Dương không có quan hệ gì.

Mà Thiền Thiền lâu dài ở trong căn nhà nhỏ bé, cũng sẽ không ra ngoài, ai có thể phát hiện ra đây?

Chỉ cần có thể để Hạ Thiền vui vẻ, điểm ấy quy củ tính là gì, thiên lôi đánh xuống hắn còn không sợ huống chi chỉ là môn quy.

Đương nhiên, còn có bộ Hắc Bạch kiếm pháp thượng cổ kia, khẳng định phải truyền cho Hạ Thiền.

Bộ kiếm pháp kia vốn chính là hắn có được, tự nhiên có quyền lợi xử trí, muốn cho ai liền cho người đó.

Đến lúc đó Thiền Thiền tu luyện những kiếm pháp lợi hại này, nói không chừng đột nhiên liền biến thành ‘Yên lặng ở nhà tu kiếm mười năm, vừa đi ra ngoài, đột nhiên thiên hạ vô địch’, vậy thì quá khốc rồi.

Trong lúc đang nghĩ ngợi đủ chuyện, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một hồi âm thanh huyên náo.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Ta nghĩ các ngươi không cần chờ, vị sư đệ kia của các ngươi cố ý làm gãy bảo kiếm của Uyển Nhu sư muội nhà ta, lại sử dụng thủ đoạn gian trá khi dễ sư muội nhà ta, hai vị sư tỷ Kiếm Phong khẳng định nhìn không được, cho nên đêm nay sẽ lưu tiểu tử kia lại Kiếm Phong, hảo hảo giáo huấn.

Là tiếng nói của nữ tử hơi mập.

Những đệ tử khác cũng đều có chút hả hê châm chọc.

Mấy người Trương Viễn Sơn đứng ở chỗ cửa ra vào, sắc mặt tái xanh.

Sở Tiểu Tiểu một người chống nạnh, không chút nào khiếp nhược, khẩu chiến quần hùng, không ngừng mắng to.

Lạc Thanh Chu gặp một màn này, nhíu nhíu mày, bước nhanh tới.

Đao tỷ đầu tiên thấy được hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, mặt mũi tràn đầy vui mừng đẩy ra người chắn ở phía trước, tiến lên đón, nói:

- Sở Phi Dương, ngươi cuối cùng cũng trở về. Bọn hắn không có khi dễ ngươi chứ?

Lúc này, đám đệ tử của Kim Tùng cũng nhìn thấy hắn, lập tức an tĩnh lại.

Vân Uyển Nhu lúc đầu đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt, thấy thế sáng mắt lên, đi tới.

- Tứ sư huynh, ngươi không sao chứ?

Sở Tiểu Tiểu cũng chạy tới.

Trương Viễn Sơn, Nhiếp Vân Dung, Chu Bá Ước ba người đều nhanh chóng chạy qua, trên mặt đều lộ ra vẻ ân cần.

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:

- Ta không sao, hai vị sư tỷ rất tốt, cũng không có khi dễ ta.

Nữ tử hơi mập gọi Trương Trân lập tức cười lạnh một tiếng, trào phúng:

- Uyển Nhu sư muội nhà ta đã sớm trở về, ngươi bây giờ mới trở về, rõ ràng bị hai vị sư tỷ dạy dỗ, sợ mất mặt, không dám nói ra?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có để ý, đang muốn dẫn theo bọn người Đao tỷ vào nhà, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:

- Sở sư đệ, hai vị sư tỷ đã nói gì với ngươi?

( @@@Lưu ý: Bộ này từ chương sau web bán  1 Chương không chia nên sẽ dài gồm 15 _ 20 chương liên tiếp ở các web khác. Giá là 40xu nhé cả nhà !

 

Bình Luận (0)
Comment