Lạc Thanh Chu đột nhiên hôn lên miệng nhỏ của nàng, hai tay ôm thật chặt eo nhỏ của nàng, hung hăng hôn nàng, trả thù nàng...
Thật lâu, đối phương dùng sức cắn môi của nàng một cái, buông ra nói:
- Không làm gì, chính là muốn trả thù.
Bách Linh mở to hai mắt nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ nhếch, tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt trắng noãn rốt cục hiện lên đỏ ửng, giống như bị sợ choáng váng, duy trì cái tư thế cùng biểu lộ, không nhúc nhích.
- Bách Linh cô nương... Cảm ơn ngươi...
Lạc Thanh Chu lại ôm nàng nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, mới chậm rãi buông nàng ra, quay người rời khỏi.
Sau khi đi vài bước, lại quay đầu lại nói:
- Mặc dù các ngươi lừa ta.
Nói xong, đón gió tuyết rời khỏi.
Bách Linh vẫn như cũ tựa ở góc tường, không nhúc nhích, vẻ mặt hốt hoảng sững sờ một lát, nâng ngón tay ngọc, sờ lên bờ môi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy khí tức lạnh cả người đánh tới, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ lạnh lẽo váy xanh từ trong hoa viên im lặng đi ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.
Bách Linh nhìn xem vết thương trên môi nàng, lại liếc mắt nhìn dấu đỏ trên cổ nàng, an tĩnh mấy tức, đột nhiên một mặt ủy khuất nói:
- Thiền Thiền, không trách ta, ngươi cũng nhìn thấy, cô gia cưỡng hôn ta, cô gia thật bá đạo, thật lớn, khí lực thật lớn, ta không phản kháng được...
Hạ Thiền ôm kiếm, đứng trong gió tuyết không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, tóc dài đen nhánh rủ xuống eo nhỏ nhắn khẽ đung đưa trong gió, giống như cảm xúc giờ phút này trong mắt của nàng.
Bách Linh nhíu lại lông mày, cúi đầu, đáng thương thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, người ta thật đáng thương... Buổi sáng đột nhiên bị ngươi cưỡng hôn, cắn nát miệng, hiện tại lại bị cô gia làm như thế… Hu hu, người ta không muốn sống nữa...
Nàng làm bộ thút thít một trận, ngẩng đầu nhìn lại, thiếu nữ ôm kiếm chẳng biết lúc nào đã rời khỏi.
Nàng lập tức đuổi theo, ủy khuất giật giọng nói:
- Thiền Thiền, ta ủng hộ ngươi trừng phạt hắn, hung hăng trừng phạt hắn... Ta và ngươi đi cùng một chỗ, có được hay không?
Không có người đáp lại.
Chỉ có gió lạnh thổi tới, nghẹn ngào lên tiếng.
Linh Thiền Nguyệt cung, lại như thiên thượng cung khuyết (Cung trăng trên trời).
Thanh lãnh như huyễn cảnh, yên tĩnh như lúc ban đầu.
Trong phòng bếp, mùi thơm nức mũi.
Trong nồi nấu một khối thịt bò lớn, Tiểu Điệp đang thêm củi.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, suy nghĩ.
Đêm nay rốt cục xác nhận người đó là ai, chỉ là không biết sau này làm sao đối mặt với nàng.
Nàng cam tâm tình nguyện, hay bị ép?
Nếu như lần thứ nhất động phòng là bị ép, vậy hai lần sau...
Mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều giả bộ bình tĩnh, còn cố ý giật dây hắn, làm cho hắn đi tìm Tần đại tiểu thư muốn thưởng, đi cầu Tần đại tiểu thư cùng phòng.
Nhưng ban thưởng cho hắn, cùng giường với hắn, chính là bản thân nàng.
Nàng muốn mình sao?
Mỗi lần đều chủ động như vậy, suồng sã như vậy.
Đặc biệt là tối hôm qua...
Hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Hai người trước đó chưa bao giờ gặp qua, chỉ là người xa lạ mà thôi, nàng vì sao thoải mái như vậy chứ?
Hay là, bởi vì quy củ đại gia tộc, nàng nhất định phải giúp tiểu thư nhà nàng hoàn thành nghĩa vụ thê tử?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi.
Không biết chuyện này, các nàng còn muốn giấu diếm bao lâu.
Lúc chuẩn bị rời khỏi vị Tần đại tiểu thư kia mới nói thật với hắn sao?
Đối với Tần đại tiểu thư, hắn không quan trọng.
Dù sao đã nói rõ.
Đối phương muốn hắn lúc nào rời khỏi thì lúc đó rời đi, hắn không có bất cứ ý kiến gì.
Chỉ là...
Thiếu nữ kia dù sao cũng từng cùng phòng với hắn, đêm đầu tiên quý báu của nữ tử cũng cho hắn, hôm nay hắn lại bá đạo ôm nàng, hôn nàng, trong lòng đối với nàng chung quy là có chút tình cảm khác thường.
Đương nhiên, đối với người ta mà nói, có lẽ hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Người ta có lẽ căn bản cũng không có đem hắn để trong lòng.
- Công tử, thịt chắc là chính rồi.
Tiểu Điệp đứng lên, dùng đũa chọc chọc trong nồi thịt, nói:
- Rất mềm nha.
Lạc Thanh Chu lập tức vứt mớ lung tung lộn xộn này đi, không nghĩ nhiều nữa, cầm cái chậu, lấy thịt bò trong nồi ra.
Cắt thành hai nửa, bên ngoài xát một ít muối, trực tiếp ăn.
Tiểu Điệp chỉ ăn một miếng, vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, tanh quá.
Thịt bò này nấu không bỏ bất kỳ gia vị nào, cũng không rửa qua nước, đương nhiên tanh.
Tiểu nha đầu vốn không đói bụng, ăn một miếng rồi rửa tay, về phòng, tiếp tục thêu hoa.
Lạc Thanh Chu cũng không quan tâm mùi vị, cứ cắn nhai nuốt, rất nhanh đã nuốt khối thịt bò lớn vào trong bụng.
Bên ngoài gió tuyết đan xen, nhiệt độ chợt hạ.
Ăn xong thịt bò, Lạc Thanh Chu toàn thân ấm áp dễ chịu, trong tiểu viện đánh mấy bộ Bôn Lôi Quyền, mới trở về phòng.
Thời gian còn sớm.
Hắn trên giường ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm, ngưng thần nội thị, tiếp tục thử thần hồn xuất khiếu.