Lạc Thanh Chu cất kỹ Giám Võ thạch, nghĩ nghĩ, lấy trong túi trữ vật ra một nhánh trầm hương sớm đã chuẩn bị kỹ càng.
Quyển sách nói, đàn hương nâng cao tinh thần, trầm hương an thần; còn nói, đàn hương chiêu thần, trầm hương Dẫn Hồn.
Hắn bây giờ muốn tu luyện thần hồn xuất khiếu, tự nhiên muốn chút trầm hương.
Đóng cửa sổ, thổi tắt nến, nhắc nhở Tiểu Điệp tạm thời đừng vào, hắn đốt trầm hương.
Lập tức lên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần.
Một lát sau, nội thị ngũ tạng, tinh thần ngưng tụ, từ dưới lên trên, chậm rãi leo lên...
Trong đầu hiện ra cảnh tượng bình minh đang leo núi.
Từng bước một, một bậc thang một bậc thang, vững bước hướng lên.
Mới đầu nhẹ nhõm, càng đến chỗ cao, càng thêm nặng nề, tốc độ cũng càng ngày càng chậm...
Hắn cảm thấy hô hấp đình trệ, lòng buồn bực ngực trướng, ngực giống như muốn nổ tung, nhưng đầu vẫn thanh tỉnh như cũ, cũng không đau đớn.
Hắn tiếp tục dùng lực hướng lên trên.
Mười bước!
Hai mươi bước!
Năm mươi bước!
Đột nhiên, hắn mơ hồ thấy được phong cảnh trên đỉnh núi, nhìn thấy mặt trời mới mọc sắp phá mây chui ra nơi chân trời!
Tựa hồ gió nhẹ thổi tới, có hương hoa chui vào mũi.
Hắn ngừng thở, cắn chặt răng, di chuyển bước chân nặng nề, tiếp tục hướng lên!
Còn có mười bước!
Năm bước!
Một bước!
- Oanh!
Khi toàn thân hắn run rẩy hai chân nặng nề, dùng hết chút năng lực cuối cùng, nặng nề phóng ra một bước cuối cùng, trước mắt đột nhiên rộng mở tươi sáng!
Chân trời, ánh bình minh vừa ló rạng, ráng mây đầy trời!
Đỉnh núi, gió mát quất vào mặt, chim hót hoa nở!
Hắn như bỗng chốc thoát ra khỏi thân thể nặng như Thái Sơn, vô cùng nhẹ nhàng, giống như một làn khói, nhẹ nhàng lượn lờ phiêu bồng, càng lên càng cao...
Lạc Thanh Chu đột nhiên mở hai mắt ra!
Trước mắt cảnh mặt trời mới mọc, đột nhiên biến mất, xuất hiện trong tầm mắt hắn, đầu tiên là một màu đen kịt vô cùng rõ ràng.
Trong phòng, khói hương lượn lờ, yên tĩnh im ắng.
Thân thể của hắn vẫn mắt nhắm như cũ, khoanh chân ngồi ở trên giường, không nhúc nhích.
Mà “hắn”, đang bay chỗ nóc nhà, đang mở to hai mắt, nhìn xuống dưới.
- Ta xuất khiếu...
Hắn như vậy lăng lăng nghĩ đến, lập tức vụng về bay lung tung về phía trước, lại phía bên trái, phía bên phải, hướng lên, hướng phía dưới...
Đột nhiên, hắn bay về phía vách tường, xuyên qua, lại xuyên vào.
Hắn lại bay về phía cái bàn, cái ghế, giường, đều xuyên qua dễ như trở bàn tay.
Nhưng ánh mắt vẫn bị những vật này ngăn cản, cũng không thể xuyên thấu qua.
Đồng thời, chẳng biết tại sao, mặt đất cũng không thể xuyên vào.
Hắn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, động tác cũng dần dần thuần thục.
Hắn lại luyện tập một lúc, xuyên qua vách tường, xuyên qua phòng, lại xuyên qua cửa phòng, đi vào phòng bên cạnh.
Tiểu Điệp đang ngồi trên giường... Không có thêu hoa.
Tiểu nha đầu lúc này đang ngồi trên giường, cúi đầu, vén áo ngoài, dùng tay xoa bộ ngực của mình...
Miệng tự lẩm bẩm:
- Trưởng thành sao? Mau mau lớn lên... Nếu không công tử sẽ ghét bỏ...
Lạc Thanh Chu: - ...
Quay người bay đi.
Vừa muốn bay trở về phòng, đột nhiên từ khe cửa trong phòng, nhìn thấy một vệt bóng đen phía ngoài tiểu viện, dưới nền tuyết trắng chiếu rọi, phá lệ rõ ràng.
Thành tây Mạc Thành.
Trong một hẻm nhỏ cách Thành Quốc phủ không xa, một phủ đệ hoang vu đổ nát.
Trong đó cỏ dại rậm rạp, phòng đầy bụi bặm.
Nhìn tình huống sớm đã không người ở lại.
Nhưng giờ khắc này ở gian nào đó trong hậu viện, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, lại có thể ẩn ẩn nhìn thấy mấy ánh nến tinh hồng.
Cả gian phòng bị rèm thật dày che lấp kín mít, kín không kẽ hở.
Lúc này, trước mấy ánh nến kia, đang có một lão bà mặc áo hoa hồng lớn, đầu đội mũ tròn, ngồi xếp bằng, nhắm mắt bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm.
Trong bóng tối bên cạnh lão bà, một nam tử trung niên mặc cẩm bào đứng đấy, đang ngưng thần quan sát.
Sau một lúc lâu.
Nam tử trung niên kia rốt cục nhịn không được, thấp giọng mở miệng:
- Thần bà, thế nào rồi?
Lại chờ đợi chốc lát.
Lão bà kia đột nhiên mở hai mắt ra, trong con mắt in rõ ánh nến chập chờn, ánh mắt lại giống như không có tập trung, âm thanh trầm thấp mà khàn giọng:
- Đã đến, phía ngoài tuyết rất lớn, trong phòng không có ánh đèn, tiểu tử kia cũng đã ngủ... Trước tìm xem trong phòng có mấy người, lão thân lại tiếp tục làm phép, khiến cho hắn bị ác mộng...
Nam tử trung niên cong người lại, có chút thấp thỏm:
- Khoảng cách xa như vậy, sẽ không xảy ra sai lầm gì chứ?
Lão bà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lung lay:
- Vương quản gia, không cần lo lắng. Quỷ nô kia của Lão thân cũng không phải vật phàm, mặc dù không chống đỡ được thần hồn xuất khiếu, cũng không dám lại gần võ giả khí huyết tràn đầy, nhưng đùa bỡn thư sinh nhu nhược vẫn dễ như trở bàn tay. Lão thân lúc trước đều dựa vào nó, hù chết mấy nữ tử và người sinh bệnh.
Nam tử trung niên vội vàng chắp tay nói:
- Làm phiền Thần bà.