- Nha... Ra ngoài thì ra ngoài, cô gia đừng hung như vậy chứ, người ta sợ hãi...
Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ, nháy mắt, sợ hãi đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu nhìn tới thiếu nữ dưới cây đang nhíu mày, một bộ tiểu nhân đắc chí.
Lạc Thanh Chu đi đến vách tường trước mặt chờ lấy nàng.
Tối hôm qua chính là ở chỗ này đè nàng vào vách tường, hung hăng hôn nàng.
Suy nghĩ một chút, ngược lại là có mùi vị của phu quân bá đạo.
Bách Linh đi tới, nhìn thoáng qua vách tường bên cạnh hắn, vểnh lên miệng nhỏ, ủy khuất mà nói:
- Cô gia, không cho phép lại khi dễ người ta, nếu không người ta sẽ… sẽ khóc nhè...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, ổn định một chút tâm tình, đang muốn hỏi nàng chuyện liên quan tới đôi huynh muội kia, đột nhiên phát hiện thiếu nữ băng lãnh không biết khi nào vậy mà đứng ở ngoài cửa tròn, đang ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn xem tuyết rơi trước mặt.
- Đi, đi tiền viện.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đưa tay kéo cổ tay tinh tế non mềm của Bách Linh, đi ra tiền viện.
Từ khi tối hôm qua cưỡng ép hôn nàng, hắn đối với thiếu nữ này đã không có quá nhiều cố kỵ.
Ngủ đều ngủ, còn cố kỵ cái gì?
- Cô... Cô gia, ngươi... Ngươi...
- Đi theo, chỉ hỏi ngươi mấy câu.
- Nha...
Bách Linh bị hắn nắm cổ tay, dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ đi theo phía sau của hắn, đi về tiền viện, lại đột nhiên quay đầu hoạt bát thè lưỡi.
Hai người tới tiền viện.
Lạc Thanh Chu buông tay ra, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện thiếu nữ băng lãnh kia chẳng biết lúc nào, lại đột nhiên lại đứng dưới mái hiên ở tiền viện, hai tay ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, nhìn xem nơi khác.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Hạ Thiền cô nương, ta muốn nói với Bách Linh cô nương mấy câu, sẽ không khi dễ nàng, ta thề. Ngươi không cần đi theo.
Lạc Thanh Chu nói xong, lại kéo Bách Linh ra khỏi đình viện, đi đến dưới một cây đại thụ phía ngoài.
Còn chưa mở miệng, hắn vô ý thức nhìn về phía cửa ra vào.
Thiếu nữ băng lãnh kia không ngờ giống như u linh, vô thanh vô tức, ôm kiếm, đứng ở ngoài cửa.
Vẫn như cũ nghiêng mặt, nhìn xem nơi khác, lạnh lùng như băng.
Từ đầu đến cuối, đều chỉ cách bọn hắn đúng mười bước.
Bách Linh đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Cô gia, bên trong mười bước, kiếm trong tay Thiền Thiền, chớp mắt đã tới, bách phát bách trúng, xuất kiếm tất phong hầu. Ngươi cũng phải cẩn thận nha.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, buông lỏng tay của nàng ra.
Được rồi, không nhìn nàng.
Nghe lén liền nghe lén đi.
Lạc Thanh Chu không có do dự, trực tiếp hỏi:
- Bách Linh cô nương, đêm nay ta đi vào hậu hoa viên của phu nhân nhìn thấy một đôi huynh muội, bọn hắn là Tứ Tứ và Tây Tây, là ngươi dẫn bọn hắn vào phủ sao?
Bách Linh sửng sốt một chút:
- Tứ Tứ cùng Tây Tây?
Nàng nháy nháy mắt, một mặt mê mang nghĩ nghĩ, lập tức đột nhiên nhớ tới:
- A, là đôi tiểu ăn mày kia sao? Đúng thế, là ta dẫn bọn hắn vào phủ, sao vậy?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nàng nói:
- Bách Linh cô nương là ở nơi nào gặp được bọn hắn? Sao lại đột nhiên dẫn bọn hắn vào phủ?
Bách Linh suy nghĩ một chút nói:
- Trong một cái hẻm nhỏ, lúc ấy ta một mình dạo phố ở bên ngoài, tản bộ khắp nơi, sau đó phát hiện bọn hắn trong một cái hẻm nhỏ. Ta thấy bọn hắn thật đáng thương, đều sắp chết rét, nghĩ đến phu nhân nơi đó còn thiếu mấy người chăm sóc hoa, cho nên đại phát thiện tâm, mang bọn hắn về. Cô gia, người hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ người biết bọn hắn?
Lạc Thanh Chu cũng không nhìn ra cái gì từ trong ánh mắt của nàng, trầm mặc một chút, nói:
- Đầu hẻm nhỏ kia, Bách Linh cô nương biết là nơi nào sao?
Bách Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Cô gia, ta rất ít đi ra ngoài, bên ngoài rất nhiều đường ta cũng không nhận ra đây.
Lạc Thanh Chu lại trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói:
- Lúc trước Thành Quốc phủ hối hôn, đột nhiên để một con thứ thân phận hèn mọn ở rể, tin tức truyền đến trong tai các người, Bách Linh cô nương chẳng lẽ không có tiến đến Thành Quốc phủ nhìn xem vị con thứ kia như thế nào à?
Đôi mắt đẹp của Bách Linh trợn to, nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi đang nói chính ngươi sao? Ta làm sao càng nghe càng hồ đồ, cô gia đến cùng muốn nói cái gì?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, nhìn về phía tuyết rơi bên cạnh, trong mắt lộ ra một vòng tự giễu, lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết.
- Cô gia...
- Được rồi, không sao. Bên ngoài lạnh lẽo, Bách Linh cô nương cùng Hạ Thiền cô nương mau vào đi thôi, ta trở về.
Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo từ rời đi.
Nàng đã không muốn nói, quên đi.
Dù sao cũng hỏi không ra, không cần thiết lãng phí thời gian.
Mặc kệ là trùng hợp hay cố ý, đối với hắn mà nói, đã không có quá quan trọng.
Vẫn là nắm chặt thời gian tu luyện đi thôi.