Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn lập tức mong đợi.
Tối hôm qua con tiểu quỷ kia nếu có người cố ý thúc đẩy tới, vậy khẳng định là Đại phu nhân giở trò quỷ, như vậy đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nếu như Thần hồn của hắn luyện thành Bôn Lôi Quyền, đến lúc đó gặp lại những âm hồn tiểu quỷ kia, vậy cũng không cần phiền toái giống như tối hôm qua, trở về nhục thể động thủ, trực tiếp thần hồn tiếp cận, một quyền là diệt.
Thô bạo mà đơn giản.
- Hô!
Nghĩ đến chỗ này, hắn lại ổn định tâm thần, tiếp tục ở giữa không trung luyện.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Tới lúc gần giờ Tý.
Tiểu Điệp qua gõ cửa:
- Công tử, nô tỳ có thể đi vào không?
Thần hồn Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, hít thở sâu mấy lần, mở mắt ra nói:
- Được rồi.
Hắn thoát y nằm xuống, tinh thần có chút mỏi mệt, trong đầu nghĩ đến thần hồn vừa mới tu luyện, lại có một tia cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Tiểu Điệp cởi xuống áo ngoài, vớ giày, bò lên giường, chui vào trong chăn, như mèo con dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của hắn.
Cho dù cách một tầng quần áo thật mỏng, Lạc Thanh Chu cũng có thể cảm giác được gương mặt tiểu nha đầu trên giường đang nóng hổi.
Hắn đưa tay sờ một chút, cố ý hỏi:
- Mặt làm sao nóng như thế, ngã bệnh?
Gương mặt Tiểu Điệp dán vào lồng ngực của hắn, ngượng ngùng nói:
- Không có... Không có sinh bệnh.
- Vậy làm sao nóng như thế?
- Công tử... Nô tỳ, nô tỳ muốn...
- Lại nghĩ cái gì linh tinh?
- Ô... Công tử...
- Ngủ đi, ta mệt, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách.
- Công tử...
- Khò khò... Khò khò...
- Ô ô...
Tiểu Điệp ô ô vài tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nóng hổi, trong bóng đêm nhìn hắn một hồi, trong lòng nói thầm: “Tiểu Đào tỷ tỷ nói, làm động phòng tiểu nha đầu, nhất định phải chủ động... Còn nói phu nhân hôm nay đang hỏi thăm mấy người Mật Nhi tỷ tỷ các nàng, có muốn tới làm nha đầu động phòng cho công tử... Nếu như ta lại không chủ động, chờ Mật Nhi tỷ tỷ các nàng tới...
Khuôn mặt nhỏ nàng đỏ lên, suy nghĩ lung tung một hồi, rốt cục ra quyết định.
- Công tử... Người ngủ rồi sao?
- Khò khò... Khò khò...
- A, công tử, vậy người cứ ngủ, nô tỳ sẽ không quấy rầy người... Nô tỳ muốn... Muốn luyện tập nhạc khí...
Nói rồi, thân thể đột nhiên co rụt lại, chui vào trong chăn.
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Trên bàn đặt cốc nước trà.
Tiểu Điệp xuống giường đi súc miệng, lại trở lại trên giường.
Lạc Thanh Chu trợn tròn mắt, nhìn qua tấm màn trên đỉnh đầu ngẩn người.
- Công tử, người đã tỉnh?
Tiểu Điệp tiến vào trong ngực của hắn, dán trên lồng ngực hắn.
Lạc Thanh Chu nhịn một hồi, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi:
- Vừa rồi kia... Là ai dạy ngươi?
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Là tiểu Đào tỷ tỷ dạy, công tử, ngươi vừa rồi... Dễ chịu không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc nửa ngày, thấp giọng khuyên nhủ:
- Tiểu Điệp, sau này chớ học cùng nàng, đi học người khác đi.
- A? Vì cái gì? Tiểu Đào tỷ tỷ dạy rất tốt mà.
Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy nghi hoặc.
Lập tức kịp phản ứng:
- Công tử, chẳng lẽ nô tỳ vừa rồi phục vụ không thoải mái? Là đầu ngón tay gõ cái bụng công tử quá mạnh, hay là miệng thân bụng thân không thoải mái?
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại:
- Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
Tiểu Điệp ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, trong lòng nói thầm: “Là ta không có học tốt sao? Ngày mai đi hỏi tiểu Đào tỷ tỷ một chút. Tiểu Đào tỷ tỷ rõ ràng nói, chỉ cần ta như vậy, công tử khẳng định sẽ nhịn không được... Nhịn không được muốn ta, thế nhưng... Công tử giống như không hài lòng đây.”
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Ngày mới sáng lên.
Trong rừng trúc Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, Lạc Thanh Chu đã bắt đầu tu luyện.
Sau khi đánh gãy cây đại thụ thứ hai, đánh thủng trăm ngàn lỗ, hắn cảm thấy tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sẽ bị người ta phát hiện.
Cho nên hắn lập tức nghĩ đến thông đạo trong lòng đất dưới đáy hồ.
Thầm nghĩ bên trong có một tòa thạch thất.
Trong thạch thất không chỉ có rất nhiều đá tảng, còn có hai người gỗ, thoạt nhìn là nơi rất tốt để tu luyện.
Giữa trưa.
Hắn ăn hai khối thịt bò trước đó mang theo.
Sau khi ăn no về liền cởi quần áo xuống, bỏ vào trong túi trữ vật mang theo người.
Sau đó nhảy xuống hồ, chìm vào đáy hồ, tiến vào thông đạo kia.
Sau khi tiến vào, lại bốn phía quan sát một vòng, thấy không có dị thường gì, mới vừa vào thạch thất, bắt đầu đập nện luyện thịt một người gỗ trong đó.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Toàn thân da thịt hắn phồng lên, mãnh liệt va chạm đập nện người gỗ kia.
Lực đạo ngay cả đại thụ đều có thể bị đánh nứt, lại bị người gỗ hấp thu toàn bộ, lập tức lại bắn ngược trở về.
Lạc Thanh Chu rất nhanh cảm thấy bắp thịt toàn thân phát nhiệt, đau nhức, nhảy lên.
Dùng người gỗ luyện thịt, hiệu quả phi thường nhanh, so với dùng những cây to trong rừng trúc tu luyện, tựa hồ có thể đạt tới hiệu quả làm ít công to.