Lạc Thanh Chu sững sờ một lát, quay đầu nhìn về phía khăn tay đang bao phủ viên châu màu đỏ ở sau lưng.
Kích cỡ viên châu kia to như trứng bồ câu, uy lực càng như thế kinh khủng.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, lại kém chút để hắn đột tử tại chỗ!
Lạc Thanh Chu lại sửng sốt một hồi, mới tỉnh lại, vội vàng đứng lên, bay tới trước thân ảnh xanh nhạt kia, cúi đầu chắp tay với thân ảnh kia:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, nếu không tại hạ vừa rồi đã hồn phi phách tán.
Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, đưa lưng về phía hắn, mông lung, nhìn không rõ, tựa hồ đang ngắm nhìn phong cảnh phía xa, nghe cũng không đáp lại.
Lạc Thanh Chu không dám làm phiền, lại nói một tiếng tạ, chuẩn bị rời đi. Nơi này thật đáng sợ.
Viên châu màu đỏ khảm nạm trên đỉnh chóp lầu các đoán chừng là chuyên môn khắc chế âm hồn tiểu quỷ.
Cảnh giới thần hồn thấp vừa xuất khiếu giống như hắn tự nhiên cũng không thể ngăn cản.
Đang muốn rời đi, thân ảnh xanh nhạt bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi tu luyện thần hồn, là vì sao? Là vì trường sinh sao?
Âm thanh thanh lãnh, gần trong gang tấc, nhưng lại giống như xa ở chân trời.
Là một nữ tử.
Lạc Thanh Chu biết được, thần hồn lên tiếng hoàn toàn khác biệt nhục thân lên tiếng.
Gióng nói hắn hiện tại cũng có chút nhẹ nhàng mờ mịt.
Hắn dừng bước lại, chắp tay nói:
- Tại hạ tu luyện thần hồn, mới đầu chỉ là hiếu kì, trong lúc vô tình xuất khiếu. Còn hiện tại, ta không nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ là muốn nhanh chóng mạnh lên.
Hắn biết, mình cũng bị bao vào trong ánh huỳnh quang, lại mang theo mặt nạ, đối phương cũng không thấy rõ hắn.
Thân ảnh xanh nhạt nghe thế, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, cung kính nói:
- Tiền bối tu luyện thần hồn, là vì trường sinh sao?
Trên quyển sách ghi chép, thần hồn tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể chuyển sinh vô hạn, cuối cùng thậm chí có thể bất tử bất diệt, thu hoạch được vĩnh sinh.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:
- Ta cũng không biết...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, hiếu kì hỏi:
- Thần hồn của tiền bối bây giờ hẳn là phi thường cường đại? Theo ta được biết, chỉ có thần hồn cảnh giới Dạ du mới có thể mỗi đêm ra tôi luyện, tại hạ liên tục hai đêm đều gặp được tiền bối, tiền bối đây là...
Thân ảnh xanh nhạt hiện ra thần sắc kinh ngạc nhìn về nơi xa, lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng thì thào:
- Có thể nghĩ là nhàm chán đi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, chắp tay nói:
- Vậy tại hạ có thể bồi tiền bối trò chuyện không?
Nếu như có thể được vị thần hồn cao thủ này chỉ điểm tu luyện một chút, đối với hắn hiện tại mà nói, tuyệt đối sẽ được ích lợi không nhỏ.
Thân ảnh xanh nhạt tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, thản nhiên nói:
- Ta sẽ không dạy ngươi bất kỳ phương pháp tu luyện gì.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Mặc dù nghe được tiền bối nói như vậy có chút thất vọng, bất quá tiền bối tối hôm qua không có giết ta, đêm nay lại xuất thủ cứu ta. Cho dù tiền bối không dạy ta bất kỳ phương pháp tu luyện gì, ta cũng nên bồi tiền bối trò chuyện.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua hắc ám xa xa, lại trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Ngươi sẽ nói lời gì?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, đột nhiên nghe được âm thanh dưới lầu, chắp tay nói:
- Tại hạ sẽ kể chuyện xưa, tiền bối muốn nghe không?
Âm thanh của thân ảnh xanh nhạt tựa hồ không chứa bất kỳ tâm tình gì:
- Những cố sự giống như ở dưới lầu kia?
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, không dám nói cho nàng biết « Tây Sương Ký » chính là do hắn kể ra, cung kính nói:
- Tiền bối đương nhiên sẽ không nghe loại cố sự tình tình yêu yêu kia, tiền bối là người tu hành, vừa rồi lại hỏi tại hạ chuyện trường sinh, có lẽ sẽ thích nghe cố sự tu hành trường sinh. Thiên Đình Địa Ngục, thần tiên, người tu hành, yêu ma quỷ quái, trường sinh bất tử, tiền bối thích nghe không?
Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt khẽ nhúc nhích:
- Thiên Đình Địa Ngục? Thần tiên?
Dừng một chút, nàng hỏi:
- Ngươi cảm thấy, thế gian này có Thiên Đình và Địa Ngục, có thần tiên sao?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Có lẽ có, chỉ là có khả năng không gọi Thiên Đình Địa Ngục mà thôi. Chờ tiền bối tu luyện thần hồn tới cảnh giới càng cường đại hơn, có lẽ có thể thấy được. Còn thần tiên, tiền bối hiện tại đã lợi hại như vậy, ở trong mắt phàm nhân, trong mắt khắp thiên hạ, đã là thần tiên.
Cái mông ngựa này, không biết vị cường giả thần hồn này thích không?
Đáng tiếc, nhìn không thấy mặt của nàng, cũng thấy không rõ nét mặt của nàng.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, tóc xanh múa trong gió đêm, lại trầm mặc trong chốc lát, âm thanh mờ mịt mà nói:
- Kể chuyện xưa đi.
- Vâng, tiền bối.
Lạc Thanh Chu chắp hai tay sau lưng, đứng ở nóc nhà lầu các, đón gió tuyết, trong đầu hiện ra từng cố sự Thần Ma quỷ quái đặc sắc tuyệt luân.