Da thịt kéo căng, vẫn như cũ có chút phát nhiệt.
Nhiệt lượng trong cơ thể, tiếp tục không ngừng mà sưởi ấm toàn thân, khiến cho hàn khí phía ngoài không thể xâm nhập.
- Khó trách nói võ giả luyện đến chỗ cao thâm, đông ấm hè mát, nóng lạnh bất xâm. Cho dù trần trụi thân thể giữa mùa đông cũng ấm áp như xuân; cho dù là mặc quần áo ngày mùa hè chói chang, trong cơ thể cũng mát mẻ như nước.
- Trên sách nói sau khi võ giả luyện tạng, khí quan trong cơ thể có thể tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể bản thân, đồng thời, thanh trừ các loại tà uế tật bệnh ngoại lai, bách bệnh bất xâm, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới Võ Sinh.
Võ Sinh chia làm năm giai đoạn, phân biệt là luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện cốt, luyện tạng.
Nếu là tiến thêm một bước, tấn thăng đến Võ sư, chẳng phải sẽ lợi hại hơn?
Lạc Thanh Chu ở trong phòng một bên đọc thư tịch nói về võ giả, một bên nói thầm, trong lòng càng thêm mong đợi đối với việc tấn cấp tu luyện về sau.
Tiểu Điệp mang về bữa tối rất phong phú.
Lạc Thanh Chu trước đi nấu một nồi nước nóng lớn.
Sau khi cơm nước xong, đổ nước vào thùng gỗ ngâm tại chỗ.
Nhỏ vào trong thùng gỗ một giọt dược thủy luyện thịt mua từ tụ bảo các.
Nước sạch lập tức biến thành màu xanh nhạt.
Mấy ngày nay tu luyện có hiệu quả rất rõ ràng.
Mặc kệ là công hiệu của chất lỏng do Nhật Nguyệt bảo kính chiết xuất ra, hay là công hiệu khi cả hai kết hợp, hắn đều quyết định cùng một chỗ sử dụng.
Dù chỉ có thể làm tốc độ tu luyện tăng tốc một ngày, vậy cũng đáng giá.
Hao tốn gần hai trăm kim tệ mua được dược thủy luyện thịt, trong bình vẻn vẹn cũng chỉ có ba giọt, bây giờ đã dùng hai giọt, còn thừa lại giọt cuối cùng.
Hắn quyết định cách hai ngày dùng một lần.
Sau khi dùng xong, lại đi ra mua.
Còn một tháng thời gian nữa sẽ qua tết.
Hắn muốn tranh thủ trước khi ăn tết, thành công luyện thịt, tiến vào giai đoạn kế tiếp.
Khoảng cách khảo thí sang năm, càng ngày càng gần.
Hắn phải bắt kịp thời gian một ngày.
Toàn thân ngâm mình ở bên trong dược thủy, da thịt giống như có chút rung động, lỗ chân lông trên da thịt giống như đang chậm rãi hô hấp, đói khát hút lấy năng lượng trong nước.
Rất nhanh, nước màu xanh nhạt lại khôi phục lại thanh tịnh như lúc đầu.
Tiểu Điệp cầm khăn mặt, ở phía sau tắm cho hắn, rất hiếu kì mà nhìn xem một màn này, bất quá không có lắm miệng hỏi thăm.
Nàng biết được công tử đang len lén luyện võ.
Nhiệt khí mờ mịt, chưng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cặp con ngươi đơn thuần thanh tịnh ngập nước, khóe miệng lộ ra một ý cười ngượng ngùng, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Công tử, tối hôm qua... Nô tỳ phục vụ... Dễ chịu không?
Trong lúc Lạc Thanh Chu tắm xong, nàng ngượng ngùng hỏi.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái, nghĩ đến tối hôm qua tiểu nha đầu này ra sức hầu hạ, không khỏi vươn tay, trìu mến vuốt ve gương mặt của nàng một chút:
- Nha đầu ngốc, không cần thiết làm khổ mình, ngươi kiệt lực lấy lòng ta, là sợ ta về sau không cần ngươi nữa à?
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, cúi đầu xuống, sâu kín nói:
- Công tử, nô tỳ nghe tiểu Đào tỷ tỷ các nàng nói, phu nhân chuẩn bị tìm thêm hai nha đầu động phòng cho công tử, đều đã tìm xong rồi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cau mày nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không cần, có ngươi là đủ rồi.
Tiểu Điệp ngẩng đầu, đỏ hồng mắt nói:
- Công tử, nô tỳ biết công tử đối xử nô tỳ rất tốt, thế nhưng... Công tử cũng đã nói, nô tỳ còn không thể hầu hạ công tử, cho nên... Cho nên công tử có thể tiếp nhận các nàng, nô tỳ sẽ không tức giận...
Nói rồi, ủy khuất nước mắt sắp rớt xuống.
Lạc Thanh Chu vội vàng xoay người ôm nàng, ôn nhu an ủi:
- Đừng khóc, ngươi cũng biết, công tử hiện tại một lòng đọc sách cùng tu luyện, không có khả năng cần nhiều nha hoàn như vậy. Yên tâm đi, ta sẽ từ chối.
Tiểu Điệp nước mắt rưng rưng, lại hỏi:
- Công tử, kia... Kia nô tỳ tối hôm qua phục vụ... Thoải mái hay không?
Lạc Thanh Chu giúp nàng lau nước mắt nói:
- Về sau đừng như vậy, công tử mãi mãi cũng sẽ luôn cần ngươi.
Tiểu Điệp trừu khấp nói:
- Công tử, người nói cho nô tỳ, nô tỳ tối hôm qua phục vụ... Thoải mái hay không
- ...
- Thoải mái hay không? Công tử nói đi.
- Ai...
- Công tử, mau nói...
- Dễ chịu...
- Hì hì, nô tỳ biết mà, công tử lúc ấy đều biểu hiện ra đây... Nô tỳ nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Tiểu nha đầu lập tức nín khóc mỉm cười, bắt đầu vui vẻ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tắm rửa xong.
Lạc Thanh Chu đi ra cửa.
Đi trước thỉnh an vị nhạc mẫu đại nhân kia.
Đêm nay nhìn tâm tình Tống Như Nguyệt rất không tệ, cũng không có làm khó hắn, chỉ phân phó muốn hắn đi thăm thêm Tần nhị tiểu thư, đồng thời ý vị thâm trường nói:
- Vi Mặc thích nghe cố sự, lâu lâu kể cho nàng nghe một câu chuyện, biết không?