Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197: Tức Chết Ta Rồi

Chương 197: Tức chết ta rồi Chương 197: Tức chết ta rồi

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, cáo từ rời đi.

Tống Tử Hề quay đầu, nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt có chút lấp lóe.

Thiếu nữ ở một bên hiếu kỳ lên tiếng:

- Tử Hề, hắn chính là người ở rể Tần phủ mà ngươi và Vũ Lam đã nhắc tới kia sao? Bộ dáng nhìn thật tuấn tú, khí chất nhìn qua cũng không tệ, nếu như mấy bài thơ các ngươi nói kia thật sự là do hắn làm, vậy thật đúng là đáng tiếc.

Tống Tử Hề quay đầu, cười nhạt một tiếng:

- Đích thật đáng tiếc... Đi thôi, đi đọc sách.

Hai thiếu nữ đi đến trước kệ sách, tìm kiếm thư tịch.

Tống Tử Hề nhìn ra ngoài cửa một cái.

Trước gian hàng đối diện, một tên nam tử đang đứng, cũng vừa lúc quay đầu nhìn nàng một chút, sau đó rời đi.

Lạc Thanh Chu mua năm chuỗi đường hồ lô, trở về phủ.

Tất cả mọi người đã thích ăn, vậy thì mua nhiều một chút.

Bất quá hắn chắc chắn sẽ không tự rước phiền phức chủ động đi đưa mứt quả, cứ cầm về đặt ở trong phòng, ai thấy thì người đó ăn, ai không thấy được, vậy không ăn.

Để Tiểu Điệp ăn một mình là tốt nhất.

Thế nhưng trên đường về, hắn lại gặp Châu nhi.

Vừa trở lại tiểu viện không bao lâu, Thu nhi tìm đến nói:

- Cô gia, có thể cho tiểu thư nhà ta một chuỗi mứt quả không? Châu nhi nói cô gia mua rất nhiều mứt quả, tiểu thư muốn ăn.

Lạc Thanh Chu đi vào trong phòng cầm ra một chuỗi, đưa cho nàng:

- Châu nhi cô nương không có ý đến đây đòi sao?

Thu nhi “Phốc phốc” cười một tiếng, không có nhiều lời, hạ giọng nói rồi nàng liền rời đi.

- Tạ ơn cô gia

Không bao lâu.

Bách Linh cũng nghe được tin tức, bộ dáng tức giận, trong con ngươi tràn đầy u oán khi không được thỏa mãn.

Bất quá khi Lạc Thanh Chu chủ động cho nàng một xâu mứt quả, trên mặt nàng lại hiện ra nụ cười ngọt ngào:

- Cô gia, đêm nay chờ người đi thỉnh an tiểu thư, có một số việc cũng đừng lại quên đó.

Nói xong, liền mừng khấp khởi cầm mứt quả trở về đi khoe khoang.

Lạc Thanh Chu thấy nàng rời đi, nghĩ nghĩ, lại đi vào trong phòng cầm ra một xâu, ngồi ở trong tiểu viện.

Quả nhiên, không đến một lát, thiếu nữ băng lãnh giống như u linh, ôm kiếm, lặng yên không một tiếng động đứng ở dưới cây lê bên cạnh.

Lạc Thanh Chu lúc ấy đang nghĩ ngợi, quay đầu nhìn lại dưới cây lê có thêm một người, giật nảy mình.

- Cho, một xâu cuối cùng.

Lạc Thanh Chu im lặng, đưa tới mứt quả trong tay.

Thiếu nữ nghiêng người, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, nghe vậy gương mặt xinh đẹp khẽ nhếch, cái cằm hướng lên:

- Hừ!

- Cầu ngươi ăn...

Thiếu nữ đoạt lấy, đang muốn rời đi, lại quay đầu, nhìn về phía trong phòng.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Không có, đây thật là một chuỗi cuối cùng.

Thiếu nữ lạnh như băng nhìn hắn một cái, đột nhiên quay người, vào phòng, sau đó liền không có trở ra.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một hồi, vội vàng đi vào theo.

Trong phòng khách, thiếu nữ ôm kiếm đứng trước bàn, hai con ngươi lạnh như băng nhìn xem hai chuỗi mứt quả khác cắm trên bàn, thấy hắn tiến vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

- A, làm sao còn có hai chuỗi...

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, lại nói:

- Cái kia... Ta một chuỗi, Tiểu Điệp một chuỗi, không nhiều.

Thiếu nữ vẫn như cũ đứng bất động ở nơi đó, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.

- Được rồi... Ta không ăn.

Lạc Thanh Chu đành phải lại cầm một chuỗi, đưa tới trước mặt của nàng:

- Ta cho ngươi một chuỗi.

Thiếu nữ vẫn bất động như cũ.

- Ai, cầu ngươi...

- Hừ!

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy, lập tức cầm hai chuỗi mứt quả, nghênh ngang rời đi.

Quá phận!

Lạc Thanh Chu âm thầm chửi tục trong lòng một câu, nghĩ nghĩ, vội vàng cầm lên một chuỗi cuối cùng còn lại, bỏ vào trong phòng Tiểu Điệp, giấu đi.

Bách Linh nếu nhìn thấy Hạ Thiền cầm hai chuỗi trở về, đoán chừng lại phải tới ồn ào.

Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu ở trong phòng, ra viện, khóa cửa sân, trực tiếp đi đáy hồ tu luyện.

Quả nhiên.

Không bao lâu, Bách Linh cầm trong tay một cây xâu trúc trống không, một bên liếm láp nước đường còn lại phía trên, một bên giận đùng đùng đi tới cửa ra vào.

Khi nàng nhìn thấy khóa sắt trên cửa, lập tức chu miệng, tức giận dậm chân nói:

- Cô gia thối! Cô gia xấu! Cố ý cho Thiền Thiền hai chuỗi, để nàng ta lấy về chọc tức ta! Tức chết ta rồi! Đêm nay đừng nghĩ muốn khi dễ người ta!

Rất nhanh đã tới ban đêm.

Bách Linh đổi lại một bộ quần áo đẹp đẽ, cẩn thận trang điểm một phen, đi vườn hoa hái được một đóa hoa vừa nở.

Sau đó đứng ở trước cửa tiền viện, dựa vào khung cửa, nhàm chán ngắm ánh trăng.

Đêm nay ánh trăng không tệ.

- Ầm!

Sáng sớm ngày mới.

Nơi hẻo lánh bên trong rừng trúc Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm đục.

Lập tức “Răng rắc” một tiếng, một đoạn thân cây như thùng nước tráng kiện đột nhiên phân thành hai nửa.

Bình Luận (0)
Comment