Tần Vi Mặc vừa ngồi xuống, thì ngoắc Lạc Thanh Chu đứng cách đó không xa nói:
- Tỷ phu, ngươi qua đây... Đứng gần chút.
Đường Gia Tùng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.
Lạc Thanh Chu đi qua bên cạnh hắn, đứng bên cạnh Tần nhị tiểu thư, vừa lúc chặn ánh mắt hắn nhìn về phía Tần nhị tiểu thư.
Đường Gia Tùng nhíu mày lại, đành phải xê dịch qua bên cạnh, trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười nho nhã, chắp tay nói:
- Vị này là...
Tần Vi Mặc lễ phép nói:
- Tỷ phu của ta.
Đường Gia Tùng xấu hổ cười một tiếng, đành phải chắp tay với Lạc Thanh Chu nói:
- Vị công tử này xưng hô thế nào?
Lạc Thanh Chu cũng không hoàn lễ, nghiêm mặt nhìn trên đài, không có để ý hắn, giống như không có nghe thấy.
Vừa rồi người này lần đầu tiên nhìn thấy Tần nhị tiểu thư, trong lòng nhân tiện nói: “Đúng là một tiểu mỹ nhân! Mặc dù nghe nói vị Tần gia tiểu thư này không còn sống lâu nữa, vội vã tìm tướng công xung hỉ cho nàng, nhưng ta ngược lại thật sự không thiệt thòi. Cưới tiểu mỹ nhân này, tài sản Tần gia tự nhiên có được dễ như trở bàn tay, cho dù là gần một nửa, cũng đầy đủ ta sung sướng, đến lúc đó đợi nàng bệnh chết...”
Lạc Thanh Chu nghe đến đó, cũng không tiếp tục nghe nữa.
Vị này chính là nhân vật Giả Bảo Ngọc vị nhạc mẫu đại nhân kia nói tới sao? Thật sự là mù....
Được rồi, hắn ngăn cản thay Nhị tiểu thư đi.
Đường Gia Tùng không ngờ hắn làm lơ mình, nụ cười trên mặt cứng đờ, đành phải chắp tay nói với Tống Như Nguyệt:
- Tống di, vị công tử này...
- Đừng nói nữa, nghe nàng ra đề mục.
Tống Như Nguyệt ánh mắt chuyên chú nhìn vị chủ trì xinh đẹp trên đài, phất tay ngắt lời hắn.
Đường Gia Tùng cứng ngắc cười một tiếng, cũng đành phải nhìn về phía trên đài, lập tức đi tới trước vài bước, vểnh tai cẩn thận nghe, ánh mắt cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm thân thể thướt tha gợi cảm trên kia.
Lúc này, vị chủ trì nói đề mục đấu thơ trận đầu.
- Trải qua các vị tiền bối thương thảo, trận đầu tỷ thí này lấy « mai » làm đề. Tại sao lại ra đề mục này, chắc hẳn rất nhiều khách nhân đều biết được, trước đây không lâu lưu truyền một tác phẩm xuất sắc tuyệt thế lấy mai làm đề... Héo rụng thành bùn, hòa vào cát bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên...
- Cơ hồ tất cả mọi người đều khen bài thơ này không dứt miệng, nhưng cũng có thật nhiều tài tử không phục, cho nên mấy ngày nay, nhiều tác phẩm mới ra đời...
- Đương nhiên, không phải nói nhất định để chư vị so sánh với bài thơ này, mọi người hết sức nỗ lực, thi từ không hạn...
Vị chủ trì dáng người thướt tha, dung mạo diễm lệ ở trên đài nói chuyện, Tần Vi Mặc xoay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
Lúc này Lạc Thanh Chu, cũng đang nhìn hoa khôi.
- Tỷ phu, đẹp không?
Thiếu nữ đột nhiên thấp giọng hỏi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, thu hồi ánh mắt nhìn về phía trên đài, nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư là chỉ...
Tần Vi Mặc khóe miệng mấp máy, nói:
- Sân khấu kia... đẹp không?
Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, nhẹ gật đầu.
Tần Vi Mặc lông mày khẽ động, lại nói:
- Vậy mỹ nhân trên sân khấu thì sao?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, lúc này chính là không biết nên trả lời thế nào thì Tống Như Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Tốt nhất ngươi nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời.
Thì ra vừa rồi hai người đang nói thì thầm, nàng vẫn luôn bên cạnh vểnh tai nghe lén.
Tần Vi Mặc gương mặt hơi ửng đỏ một chút.
Lạc Thanh Chu đành phải nhìn vị nhạc mẫu đại nhân của mình một chút, nghe được trong lòng nàng nói: 【 Tiểu tử thúi này nếu dám nói gái lầu xanh kia đẹp mắt, đêm nay trở về, ta phải cho ngươi đẹp mặt! 】.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Không đẹp.
Tống Như Nguyệt mắt trợn trắng lên, hừ lạnh một tiếng:
- Khẩu thị tâm phi. Người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, chỗ nào không đẹp?
Lạc Thanh Chu đành phải thấp giọng nói:
- Nếu không có nhạc mẫu đại nhân và Nhị tiểu thư ở chỗ này, nàng vẫn có thể.
- Hử?
Hai mắt Tống Như Nguyệt nhíu lại, khóe miệng không có cảm giác vểnh lên, lạnh mặt nói:
- Ngươi có ý tứ gì? Nói rõ ràng!
Tần Vi Mặc có chút mím môi, trong mắt đã nhộn nhạo ý cười.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Ánh sáng đom đóm, há có thể cùng hạo nguyệt tranh nhau phát sáng? Trăng sáng giữa trời, cho dù là sao trời sáng nhất cũng ảm đạm phai mờ.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, miệng trong lặng lẽ niệm vài câu, đường cong khóe miệng đã kiềm chế không nổi, đành phải quay mặt qua chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn trên đài, không nói tiếp, trong lòng tranh thủ thời gian mặc niệm nhiều lần, nhớ kỹ câu nói này.
Đôi mắt Tần Vi Mặc chớp động, khóe miệng mỉm cười, thấp giọng nói:
- Thì ra tỷ phu còn biết dỗ ngon dỗ ngọt dụ người.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu chợt biến, vội vàng nói:
- Cũng không thể dùng từ dỗ ngon dỗ ngọt.
Tần Vi Mặc giật mình:
- Vì sao?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Không sao, dùng thì dùng đi.