Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217: Không Vừa Mắt

Chương 217: Không vừa mắt Chương 217: Không vừa mắt

Hừ, Trương di của ngươi chính là không đáng tin cậy, giới thiệu người gì mà trong nhà nghèo leng keng vang không nói, còn đặc biệt thích khoác lác. Còn có bộ dáng lén lén lút lút, thấy cũng không phải là người tốt.

Tần Vi Mặc nghe vậy, vẻ mặt hiếu kì:

- Mẫu thân, Đường công tử chỗ nào lén lén lút lút rồi?

Tống Như Nguyệt híp híp mắt nói:

- Ánh mắt, bộ dáng, thần thái, khí chất. Nói cho ngươi biết, nương gặp qua rất nhiều gia hỏa cố làm ra vẻ, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, vẻ ngoài giống như người tốt, vụng trộm làm đủ trò xấu. Hôm nay ta vừa nhìn thấy hắn thì đã không vừa mắt, đây là trực giác của nương. Trực giác của nương, từ trước đến nay không sai. Yên tâm đi, mẫu thân sẽ không đẩy ngươi vào hố lửa.

Lạc Thanh Chu ở bên cạnh nghe, trong lòng nói thầm, vị nhạc mẫu đại nhân này ngược lại cũng có chút tài năng, không phải một nữ nhân chỉ biết tự luyến, ngạo kiều ngốc nghếch.

Tần Vi Mặc đột nhiên nháy nháy mắt, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, vậy ngươi xem tỷ phu thì sao? Ngài cảm thấy, tỷ phu là người thế nào?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lườm thiếu niên bên cạnh nàng một chút, trợn trắng mắt lên, chỉ nói hai chữ:

- Ngu ngốc!

Tần Vi Mặc cắn môi phấn, trầm thấp cười một tiếng, lại nhìn lén một chút thiếu niên bên cạnh, đôi mắt đẹp sóng nước lưu chuyển, không dám lại nói tiếp.

Không bao lâu.

Trên sân khấu đột nhiên truyền đến tiếng hoa khôi:

- Các vị khách nhân an tĩnh một chút, trận tỷ thí thi từ đầu tiên này, kết quả đã ra tới. Nhưng để cho công bằng, vì để cho mọi người đều tin phục, cho nên ba tác phẩm đứng đầu, còn chưa định ra thứ tự. Đợi tiểu nữ tử đọc ba tác phẩm này xong, mọi người có thể đánh giá một phen, nếu cảm thấy thứ tự không ổn, các vị tiền bối sẽ bình luận lại lần nữa.

Vừa nghe lời này, đại sảnh vừa rồi còn huyên náo, lập tức an tĩnh lại.

Trong tay Hoa khôi cầm ba tấm giấy tuyên, kiều mị cười một tiếng, trước nhìn phía tờ thứ nhất.

Mọi người dưới đài, nín thở ngưng thần, ánh mắt sáng rực, trong lòng âm thầm chờ đợi mong mỏi trong đó có tác phẩm của mình.

Tần Vi Mặc ngược lại là không có chút lo lắng nào.

Nàng quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, ánh mắt giật giật, lại thấp giọng hỏi:

- Tỷ phu, đẹp không?

Lạc Thanh Chu đành phải thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía sân khấu, nhìn về phía nàng nói:

- Không đẹp.

Tần Vi Mặc khóe miệng lộ ra thần sắc hoạt bát, giống như cười mà không cười:

- Vi Mặc hỏi là... Chính Vi Mặc. Tỷ phu cảm thấy, Vi Mặc không đẹp sao?

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, bên cạnh đột nhiên lại truyền đến một tiếng “Khụ khụ”.

Tống Như Nguyệt mặt lạnh, trừng mắt liếc hắn một cái.

Lạc Thanh Chu không dám nói tiếp.

Lúc này, hoa khôi trên đài, đã bắt đầu đọc tác phẩm thứ nhất.

- Vịnh mai.

Trong sảnh, yên tĩnh im ắng.

Chỉ nghe hoa khôi kia giọng nói dịu dàng thì thầm:

- Vạn mộc đông lạnh thay, rễ ấm đơn độc chịu. Sâu trong tuyết trước thôn, đêm qua một nhánh mở. Gió đưa mùi thơm ra, chim hót trên đầu cành. Sang năm như quy luật, đưa mắt nhìn xuân đài.

Đọc xong, mọi người dưới đài đầu tiên an tĩnh một hồi.

Đợi phẩm vị xong, mới truyền đến từng trận tiếng vỗ tay và tiếng than thở:

- Thơ hay! Thơ hay!

- Vũ Y cô nương, không biết bài này là tác phẩm của người nào?

Có người hỏi.

Hoa khôi nở nụ cười xinh đẹp, mắt như sóng chuyển, liếc mắt nhìn giấy tuyên trong tay, mới nói:

- Tác phẩm này tạm thời xếp vị trí thứ ba, là Tống gia tiểu thư Tống Tử Hề sáng tác.

- Ồ! là Tống cô nương!

- Bài thơ này lời lẽ thanh lệ, lập ý tươi sáng, thơ hay hiếm có, lại chỉ đứng thứ ba?

- Vũ Y cô nương, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, mau mau đọc hai bài khác đi!

Đám người vẻ mặt tràn đầy kinh dị, nhao nhao nghị luận thúc giục.

Tống Tử Hề và mấy tên thiếu nữ vừa rồi cùng nhau đứng trên lầu kia, trên mặt mỉm cười, đối với việc mình xếp hạng ba, miệng nói “Rất hài lòng” , kì thực trong lòng có chút không phục, ánh mắt nhìn trên đài, chờ hai bài khác.

Bên cạnh mấy thiếu nữ khác, cũng đang bất bình bênh vực kẻ yếu.

Vị trí gần cửa sổ.

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Tỷ phu, bài thơ này A Tử thật ra đã làm rất tốt. Nếu thi hội bình thường, có lẽ có thể đạt hạng nhất. Nhưng hôm nay...

Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, đôi mắt đẹp mỉm cười, ôn nhu nói:

- Hôm nay có tỷ phu ở đây.

Lạc Thanh Chu còn chưa kịp đáp lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh:

- Hôm nay còn có ta ở đây!

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, tiếp tục nhìn trên đài.

Tần Vi Mặc cũng rối rít thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, lặng lẽ le lưỡi, cũng nhìn về phía trên đài.

Tống Như Nguyệt mặt lạnh, hung hăng lườm hai người một cái.

Lúc này, bị mọi người dưới đài ồn ào thúc giục, hoa khôi Vũ Y trên đài rốt cục bắt đầu đọc tác phẩm thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment