Lạc Thanh Chu phiêu đến nóc nhà, đứng ở sau lưng nàng, chắp tay nói:
- Tiền bối, đêm nay vãn bối còn có một ít chuyện, khả năng một canh giờ sau liền muốn rời khỏi. Tiền bối nếu như muốn nghe chuyện xưa, vãn bối hiện tại liền bắt đầu kể, có thể chứ?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua trăng sáng, sau một lúc lâu, mới lên tiếng nói:
- Lại phải về nhà cùng nương tử ngươi?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Đúng thế.
Đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ có lý do này dễ dùng.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, chậm rãi xoay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
- Ngươi có mấy nương tử?
Lạc Thanh Chu: - ...
Dừng một chút, hắn cung kính đáp: - Một.
Theo ý vị tiền bối này, đoán chừng là đang hỏi hắn có nạp thiếp hay không.
Thật ra ở thời đại này, thiếp không tính là nương tử, chỉ có thể coi là làm nha đầu thị tẩm, ngay cả ăn cơm cũng không thể lên bàn.
Thân ảnh xanh nhạt không có nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm xa xa.
Lạc Thanh Chu chờ đợi chỉ chốc lát, nói:
- Tiền bối, đêm nay cần vãn bối kể chuyện xưa không?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không cần.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nói:
- Tốt, vậy vãn bối không quấy rầy tiền bối ngắm trăng, vãn bối cáo lui.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa nói:
- Đứng yên đừng nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đành phải nghe lời đứng đấy, không nhúc nhích.
Hai người một trước một sau, đều như pho tượng đứng ở nóc nhà, không nhúc nhích, yên tĩnh im ắng.
Một canh giờ sau.
Thân ảnh xanh nhạt mới lên tiếng nói:
- Đi thôi.
Lập tức lại tăng thêm một câu:
- Trở về cùng nương tử ngươi đi.
- Vãn bối cáo lui.
Lạc Thanh Chu chắp tay, rời khỏi nóc nhà, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm xa xa.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đứng ở trên mái cong, thẳng đến hừng đông.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, trước tiên nhìn một vòng bốn phía Tần phủ, lại đi trong hẻm nhỏ phía sau Tần phủ cẩn thận quan sát một lần, lúc này mới trở lại trong phòng, ở trong gian phòng luyện Bôn Lôi Quyền.
Nhanh đến canh ba.
Hắn bay ra từ nóc nhà, lặng yên không một tiếng động bay về phía hẻm nhỏ âm u.
Lập tức rơi vào đầu tường, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa sau giấu ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ.
Không biết qua bao lâu.
“Kẹt kẹt” một tiếng, cửa sau mở ra.
Một thân ảnh đội nón, thậm thụt, lén lút ló ra từ trong cửa, trái phải nhìn quanh một phen, gặp bốn phía cũng không khác thường, cúi lấy thân thể, cẩn thận từng li từng tí đi ra.
Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn lại.
Thân ảnh kia đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, tựa ở góc tường, lại nhìn quanh trái phải.
Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện tại cửa ngõ dưới ánh trăng, lập tức, bước nhanh tới.
Thân ảnh kia trông thấy, đứng ở tại chỗ bất động, chờ đợi đối phương.
Hẻm nhỏ đen nhánh.
Đồng thời, yên tĩnh im ắng.
Thân ảnh từ cửa ngõ đi tới, khi còn cách người đội nón ở góc tường năm bước thì ngừng lại.
Hai người trong bóng đêm nhìn lẫn nhau, cũng không có nói chuyện trước.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh đội nón mới lên tiếng hỏi:
- Nơi này là ngõ hẻm sau của Tần phủ, công tử có phải đi lầm đường hay không?
Trên mặt công tử tuổi trẻ đi từ cửa ngõ vào lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Không đi sai, con đường Mạc Thành này, ta vô cùng quen thuộc. Dù ngã ba chỗ Thập Lý đình ở ngoài thành, ta cũng vô cùng quen thuộc, ngươi biết nơi đó không?
Thân ảnh đội nón không có trả lời, lại nhìn hắn vài lần, đi đến chỗ gần, thấp giọng nói vài câu gì đó.
Hai người hai mắt nhìn nhau, dựa vào càng thêm gần.
Một người cúi đầu nghiêng tai, một người thấp giọng nói.
Lạc Thanh Chu giống như u linh đứng trên đầu tường nhìn.
Khi hắn thấy rõ tướng mạo của hai người, cũng không có tới gần đi nghe bọn hắn đang nói cái gì, trực tiếp quay người, nhẹ nhàng trở về.
Trở lại trong phòng, hồn phách hắn quay về cơ thể.
Lập tức mở cửa phòng, đi ra ngoài, nói một tiếng với tiểu nha đầu trong phòng bên cạnh:
- Tiểu Điệp, ta ra ngoài một hồi, ngươi ngủ trước đi.
Trong phòng truyền đến âm thanh nhu thuận của Tiểu Điệp:
- A, công tử, người về sớm một chút nghỉ ngơi đó.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu đang muốn đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại quay người trở về trong phòng, từ trong túi trữ vật lấy ra mặt nạ mỗi lần thần hồn xuất khiếu đều mang lên mặt.
Lần trước nói khi trời sáng dùng nhục thể thử một lần, vẫn luôn còn không có thử.
Không biết hiệu quả như thế nào.
Hắn mở mặt nạ ra, đeo ở trên mặt.
Xúc cảm lại giống như khi dùng thần hồn đeo lên, đều có một tia lạnh buốt, lại phi thường mềm mại dễ chịu.
Vừa mang lên mặt, mặt nạ đột nhiên kéo căng.
Lập tức, khuôn mặt đang hiện trong gương đột nhiên thay đổi.
Ngay cả thần thái, khí chất, tựa hồ cũng phát sinh biến hóa.
- Có chút ý tứ...
Trong lòng hắn mừng thầm, mặt nạ này quả nhiên cũng không phải là chỉ có thần hồn mới có thể mang, nhục thể đeo lên, lại còn muốn lợi hại hơn cả dịch dung thuật, trực tiếp giống như đổi một người.