Tựa hồ đối với nhiệm vụ lần này cũng không có để ở trong lòng.
Đột nhiên, ở phía sau một cây đại thụ trước mặt có một tên nam tử đầu trọc dáng người to lớn đi ra, mặt mũi tràn đầy âm hiểm nhìn nàng.
Thiếu nữ tựa hồ không có phát hiện, vẫn như cũ một bên cúi đầu đi về phía trước, một bên rất chuyên chú cắt móng tay.
Lúc này, hai bên trái phải trong rừng đột nhiên lại có hai tên nam tử khác, mắt lộ ra hung quang đi ra.
Nam tử đầu trọc ở phía trước cười gằn nói:
- Tống cô nương, đã lâu không gặp, cách nhiệm vụ lần trước tới đã qua nửa tháng rồi nhỉ? Rốt cục cũng đợi đến Tống cô nương đi ra.
Tần Nguyệt Mặc tựa hồ lúc này mới phát hiện hắn, dừng bước lại, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, mở miệng nói:
- Ngươi nhận lầm người? Ta gọi Tần Nguyệt Mặc, họ Tần, không phải họ Tống.
Nam tử đầu trọc cười ha ha:
- Ta nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy Tống cô nương, Tống cô nương nói ngươi gọi Trương Cửu Cửu? Lần thứ hai, Tống cô nương gọi Tống Mỹ Kiêu, lần thứ ba này, ha ha, tại sao lại đổi họ Tần rồi? Mặc kệ cô nương họ gì, tên gọi là gì, ta hôm nay hỏi một lần, cô nương có nguyện ý cùng ta trở về?
Nam tử cơ bắp phía bên phải cười gằn nói:
- Tam ca, còn nói lời vô dụng với xú nha đầu này làm gì? Trực tiếp đánh ngất xỉu khiêng về là được.
Tần Nguyệt Mặc quay đầu nhìn hai người khác một chút, thản nhiên nói:
- Hình như thiếu một người, tên gọi Hàn Bắc kia không có tới sao?
Vừa nghe lời này, sắc mặt ba người thay đổi.
Nam tử đầu trọc lập tức nắm chặt nắm đấm, vận sức chờ phát động, gằn giọng nói:
- Thì ra Tống cô nương đã sớm biết.
Ngón tay Tần Nguyệt Mặc dài nhọn nhẹ nhàng lật qua lật lại tiểu đao trong tay, khóe miệng lộ ra tia vòng trêu tức:
- Bản tiểu thư nghỉ ngơi nửa tháng, hôm nay ra đây, vốn cũng không phải đến săn giết yêu thú, các ngươi đoán xem, bản tiểu thư tới làm gì?
- Bạch!
Vừa mới dứt lời, tiểu đao trong tay nàng đột nhiên bay ra ngoài, trực tiếp cắm vào trong mắt trái nam tử cơ bắp bên phải kia.
- Bản tiểu thư hôm nay là đến cướp bóc.
- A ——
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong rừng rậm yên tĩnh.
Lập tức, tiếng quát lớn, tiếng mắng chửi và tiếng khí lưu theo đó vang lên.
- Ba!
- Ba! Ba! Ba!
Âm thanh roi da quật cũng vang lên.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc.
Một lát sau.
Trong rừng khôi phục yên tĩnh.
Ba tên nam tử vừa rồi mới còn vô cùng phách lối lúc này đã nằm trên mặt đất, đầu bị roi đánh nát nhừ, chết vô cùng thê thảm.
Thiếu nữ cướp sạch mọi thứ trên người bọn hắn xong, nện đôi chân dài, lắc lắc bờ mông, nghênh ngang rời đi.
Không bao lâu.
Nàng vừa mới đi tới một mảnh rừng khác.
Trên mặt đất nằm một cỗ thi thể, ngực sụp đổ, cổ bị bẻ gãy, hai mắt trừng lớn, há to mồm, cũng chết vô cùng thê thảm.
- A, ngược lại xem thường gia hỏa ngơ ngác kia, còn tưởng rằng nằm dưới đất là hắn đây.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia kinh ngạc, nghĩ nghĩ, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc chạng vạng tối.
Đao tỷ khiêng đao bản rộng hình cung ở chỗ đất trống ngoài cửa ra chờ đợi.
Không bao lâu, Lạc Thanh Chu là người đầu tiên đi ra.
Hai tay của hắn trống trơn, không thu hoạch được gì.
Đao tỷ nhìn thoáng qua trên người hắn, sạch sẽ, quần áo không có dơ dáy bẩn thỉu, trên người cũng không có vết thương, hiển nhiên cũng không có chiến đấu qua cùng yêu thú.
- Không sao, không cần nhụt chí, các ngươi còn có hai ngày cơ hội.
Đao tỷ nhàn nhạt an ủi vài câu, hỏi:
- Hàn Bắc đâu, không phải tổ đội cùng ngươi à? Không có cùng ngươi đi ra?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đi đến nửa đường hắn liền rời đi, không có tìm được hắn.
Thần sắc Đao tỷ lạnh lùng nói:
- Không có cùng một chỗ càng tốt hơn.
Nàng không có nhiều lời.
Lại qua một lát, Ngô Khuê cũng tay không đi ra.
Đao tỷ nhìn hắn một cái, không có an ủi.
Lại đợi gần nửa canh giờ, thiếu nữ gọi Tần Nguyệt Mặc lắc lắc eo nhỏ nhắn, đi từ từ ra, nhìn cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
- Ngày mai và ngày kia, các ngươi còn có hai lần cơ hội. Không có người nào đi lần đầu tiên liền có thể gặp được yêu thú, cho dù gặp, cũng không nhất định có thể thành công săn giết. Cho nên, không cần nhụt chí.
Đao tỷ rất lãnh đạm an ủi một câu, lập tức mang theo ba người đi khỏi ra khu rừng.
Trên đường phía ngoài, xe ngựa đã chờ ở nơi đó.
Trên đất trống cách đó không xa, đột nhiên có rất nhiều người đang bày quầy bán hàng, đều là một vài người mặc trang phục võ giả.
- Có muốn đến xem không?
Đao tỷ nhìn ba người hỏi một chút.
Tần Nguyệt Mặc không có trả lời, trực tiếp lên xe ngựa.
Ngô Khuê cũng không có gì hứng thú, đi theo.
Lạc Thanh Chu nhìn mấy lần về bên kia, nói:
- Chờ săn giết được yêu thú rồi nói sau.
Đao tỷ nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.