- Phù phù!
Nàng nhảy vào trong hồ nước ấm áp, thoải mái mà nhắm hai mắt lại.
Ngâm một hồi, nằm ở bên trên nham thạch chỗ nước cạn mà Lạc Thanh Chu thường xuyên nằm, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, nàng lại mở to mắt thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Đáng tiếc cô gia không đến, nếu có thể cùng cô gia một chỗ... Uyên ương nghịch nước... Phi phi phi, người ta mới không muốn! Người ta muốn vĩnh viễn làm một đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, mới không muốn bị cô gia háo sắc làm bẩn.
Không bao lâu.
Một thân ảnh băng lãnh, nắm kiếm trong tay, im lặng đi tới bên hồ.
Nàng đột nhiên nghe được bên trong góc hẻo lánh truyền đến âm thanh bọt nước bắn tung tóe, ánh mắt ngưng tụ, nắm chặt kiếm trong tay, lách đi qua từ vườn hoa bên cạnh, sau đó duỗi đầu, vụng trộm nhìn về phía hồ nước.
Một đạo thân ảnh tuyết trắng nằm bên trên nham thạch trong nước, hai tay nhỏ đang không an phận đung đưa trong nước, thân thể cũng đang nhẹ nhàng giãy dụa, giống như biến mình thành con cá.
Ngoại trừ nàng, cũng không có thân ảnh khác.
Thiếu nữ băng lãnh trốn ở trong bụi hoa thở phào ra một hơi, đang muốn rời đi, lông mày đột nhiên nhăn nhăn, lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào xa xa.
Gió lạnh gào thét, bông tuyết bồng bềnh.
Thiếu nữ nắm trong tay thanh kiếm băng lãnh, ngồi xổm ở trong bụi hoa, không nhúc nhích chờ đợi.
Hắn bảo nàng thường xuyên đến nơi này tắm rửa.
Bách Linh nói, hắn thật ra muốn nhìn lén thân thể của nàng, cho nên mới bảo nàng tới đây tắm rửa.
Thế nhưng, hắn sẽ nhìn lén nàng sao?
Coi như hắn muốn nhìn lén, cũng chỉ sẽ nhìn lén Bách Linh?
Thiếu nữ ở trong bụi hoa kinh ngạc suy nghĩ, đến khi Bách Linh lên bờ, đột nhiên phát hiện nàng.
- A, Thiền Thiền, ngươi làm sao ngồi xổm ở nơi này? Dọa trái tim người ta nhảy một cái. Ngươi... Ngươi sẽ không chuyên môn đến nhìn lén người ta tắm rửa đó chứ? Ô ô, tiểu Thiền Thiền, thì ra ngươi lại là dạng người này.
Bách Linh phát hiện nàng, ngay cả y phục cũng không có mặc, trực tiếp ôm lấy nàng náo điên, muốn một lần nữa lôi nàng xuống nước. Thẳng đến khi thấy được khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, thân thể run rẩy mới dừng lại.
- Thiền Thiền, có ta ở đây, ngươi còn sợ nước sao? Nhìn ngươi kìa, đều sợ đến như vậy rồi? Nơi này rất nông, bên trong còn có rất nhiều tảng đá, ngươi có thể đứng ở phía trên.
- Nếu ngươi không học xuống nước được, về sau không có cách nào cùng cô gia... ha ha, uyên ương nghịch nước đâu.
Thân ảnh băng lãnh tránh ra khỏi tay nàng, bước nhanh rời đi.
Không bao lâu.
Nàng đi tới bên ngoài tòa tiểu viện kia, ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sân đã đóng một hồi, yên lặng đi đến dưới mái hiên, ôm kiếm, cô tịch đứng ở nơi đó.
Thẳng đến hừng đông.
Lạc Thanh Chu không có chợp mắt được chút nào.
Thiếu nữ dán ở trong ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, tựa hồ cũng không có ngủ.
Hai người không dám nói lời nào, không dám động, chỉ có thể lấy tư thế lúng túng dạng này yên lặng chờ hừng đông.
Khi trời tờ mờ sáng.
Tống Như Nguyệt nằm bên trên giường mỹ nhân bên ngoài rốt cục đứng dậy, ngồi một hồi trong bóng đêm, xuống giường, đi qua mở cửa phòng, an tĩnh rời đi.
Trong phòng, lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lại qua một lát.
Lạc Thanh Chu rốt cục thở dài một hơi, nói khẽ với thiếu nữ trong ngực:
- Nhị tiểu thư, mẫu thân ngươi đi...
Thiếu nữ còn dán trong ngực của hắn, hô hấp đều đều, không nhúc nhích.
Ngủ thiếp đi?
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng đem đầu cùng cánh tay của nàng dời ra, cẩn thận từng li từng tí đứng lên, mở màn ra xuống giường, đang muốn thừa cơ lúc này rời đi, cửa ra vào đột nhiên truyền đến từng tiếng bước chân rất nhỏ.
Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức trở về đến trên giường, chui vào trong chăn, từ phía sau gần sát thiếu nữ bên trong.
Cửa phòng đẩy ra.
Tống Như Nguyệt đi mà quay lại, lại về tới bên trên giường mỹ nhân nằm xuống, rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Lạc Thanh Chu âm thầm kêu khổ.
Lúc này, Tần Vi Mặc tựa hồ cũng bị động tĩnh của hắn làm tỉnh lại, mở hai mắt ra sửng sốt một hồi, chậm rãi xoay người, nhìn về phía hắn, trong con ngươi đen nhánh nhập nhèm tràn đầy nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu nhìn tròng mắt của nàng, đột nhiên nghe được tiếng lòng thiếu nữ này: 【 Tỷ phu... Làm sao vụng trộm chạy đến đằng sau ta... Còn chống đỡ lấy ta... 】.
Lạc Thanh Chu: - ...
Ánh mắt hai người trong bóng đêm nhìn nhau một hồi.
Lông mi thiếu nữ khẽ run, nhẹ nhàng cắn môi một cái, lại chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, còn nhẹ nhẹ xê dịch về sau một chút, trên gương mặt lặng lẽ đỏ ửng...
Bóng đêm rút đi.
Tia sáng bên cửa sổ dần dần sáng lên.
Trong đình viện bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết rất nhỏ.
Thu nhi cùng Châu nhi một đêm không ngủ.
Trời còn chưa sáng, hai người đã ra khỏi giường, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí quét dọn đình viện, quét dọn sạch sẽ tuyết đọng bên ngoài hành lang.