Tống Như Nguyệt tự nhủ xuống giường, duỗi lưng một cái, lộ ra đường cong tư thái linh lung.
Nàng đột nhiên lại xoay người, đi về tới chỗ giường, miệng lại nói:
- Phải xem nha đầu này, một đêm nay cũng không có lên tiếng, có chút không đúng.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến, cuống quít rút đầu vào trong chăn, cả người chăm chú núp ở trong ngực thiếu nữ bên cạnh, trái tim phốc phốc, cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng.
Xong.
Lần này là xong thật...
Chỉ cần nàng xốc màn lên, tuyệt đối có thể nhìn thấy trong chăn có thêm một người.
- Mẫu thân, ta không sao, vừa tỉnh đây.
Tần Vi Mặc đột nhiên ôn nhu mở miệng, ôm hắn vào trong lòng, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, đè lại chăn mền phía ngoài, thẹn thùng tiếng nói:
- Mẫu thân, ta không mặc quần áo, người đừng tới nữa...
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Không mặc quần áo liền không mặc quần áo, làm sao, còn sợ mẫu thân thấy được? Thân thể ngươi kia, mẫu thân khi còn bé mỗi ngày đều nhìn đây, có cái gì ly kỳ, chẳng lẽ còn nhiều hơn mẫu thân một vài cái gì khác à?
Gương mặt Tần Vi Mặc lập tức đỏ tới mang tai nói:
- Mẫu thân, không muốn... Không muốn người nhìn... Người không được qua đây...
Tống Như Nguyệt nghe giọng nàng phát run, đành phải dừng bước lại, không khỏi bật cười nói:
- Nhìn xem ngươi khẩn trương, tốt tốt, mẫu thân không đi qua. Mẫu thân biết, ngươi xấu hổ, ngoại trừ Thu nhi ra, ai cũng không thể đụng vào giường của ngươi, ai cũng không thể xem thân thể ngươi...
Nói đến đây, nàng lại đột nhiên thở dài một cái, mặt mũi tràn đầy tổn thương thầm nghĩ:
- Vi Mặc, ngươi càng lớn lên, mẫu thân cảm giác ngươi và mẫu thân càng ngày càng xa cách. Ai, mẫu thân thật hoài niệm khi ngươi còn nhỏ, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi và mẫu thân ở cùng một chỗ, chúng ta mẫu nữ ba người mỗi ngày cùng một chỗ ngâm trong bồn tắm, xoa xoa lẫn nhau...
- Mẫu thân... Đừng nói nữa...
Tần Vi Mặc ngượng ngùng thân thể phát run, nói:
- Người... Người đi về trước đi, Vi Mặc còn muốn ngủ một hồi...
Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, nói:
- Phải đi về, chờ một lúc ta còn muốn đi tìm Mỹ Kiêu. Vậy được, Vi Mặc, ngươi ngủ tiếp, không cần dậy sớm, ngủ cho ngon thêm một giấc. Hôm nay nhiệt độ không khí thấp, nhớ kỹ mặc nhiều quần áo, đợi ở trong phòng, đừng đi ra ngoài.
Nói xong, chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Vi Mặc, Lạc Thanh Chu tiểu tử kia hôm nay không phải nên đến đây kể chuyện xưa cho ngươi à?
Trốn ở trong chăn, bị Tần nhị tiểu thư ôm vào trong ngực, thân thể Lạc Thanh Chu không khỏi run rẩy một chút.
Tần Vi Mặc xấu hổ nói:
- Ừm...
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử thúi kia nếu hôm nay dám không đến, ngươi để Châu nhi đi nói cho mẫu thân biết, chờ ban đêm mẫu thân sẽ hảo hảo thu thập hắn! Tiểu tử kia chính là ngứa da, mẫu thân gần đây hỏa khí lớn, không có chỗ phát tiết, mấy ngày nay nhất định phải tìm một cơ hội, phát tiết một phen trên người tiểu tử thúi kia, để hắn hiểu rõ chức trách của hắn!
- Mẫu thân... Ngươi đi nhanh đi, ta buồn ngủ...
Tần Vi Mặc run giọng thúc giục.
- Được, ta đi đây.
Tống Như Nguyệt mở cửa phòng, đi ra ngoài, lại giúp nàng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Lạc Thanh Chu cuống quít từ trong chăn chui ra, đang muốn nói chuyện, Tần Vi Mặc ôm lấy đầu của hắn, lại đặt hắn ở trước ngực, ngăn chặn miệng của hắn.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra.
Đầu Tống Như Nguyệt lại từ bên ngoài thò vào, nhìn giường nói:
- Đúng rồi Vi Mặc, hôm nay tiểu tử thúi kia tới, đừng cho hắn vào nhà, để hắn đứng ngoài cửa sổ nói chuyện. Ngươi đần như vậy, cẩn thận để tiểu tử kia chiếm tiện nghi.
Mặt mũi Tần Vi Mặc tràn đầy đỏ bừng nói:
- Vi Mặc biết...
- Ừm, không phải mẫu thân không tin hắn, thật sự là những nam nhân kia, không có một người nào là đồ tốt, đều là ăn trong chén nhìn trong nồi. Tỷ muội các ngươi xinh đẹp như vậy, nam nhân kia không muốn tỷ muội...
- Mẫu thân... Vi Mặc thật buồn ngủ...
- Được được, mỗi lần mẫu thân nói xấu hắn, ngươi liền không muốn nghe. Không nói, ta đi.
Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Trong phòng, lâm vào yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu bị đè ở nơi đó, không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, lập tức, giọng nói Thu nhi truyền đến:
- Tiểu thư... Phu nhân lần này đi thật... Châu nhi cùng đi ra...
Tần Vi Mặc lúc này mới buông ra, mặt đỏ tới mang tai mà nhìn thanh niên ở trong ngực bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, run giọng nói:
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư, là ta không đúng.
Lạc Thanh Chu vội vàng xuống giường, cúi đầu chắp tay nói xin lỗi:
- Tối hôm qua ta nên trực tiếp đi ra, coi như bị phu nhân thấy được, cũng nhiều nhất chỉ là bị quở trách vài câu, nào sẽ giống như bây giờ, làm bẩn giường Nhị tiểu thư cùng... Nhị tiểu thư, Thanh Chu rất xin lỗi...
- Tỷ phu... Vi Mặc không có trách ngươi, ngươi cũng không có không đúng... Thật ra tối hôm qua...