Hả?
Lúc đi đến tiểu viện nhà mình, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, đi tới từ trong gió tuyết phía trước.
Một thân áo xanh nhạt, tư thái tinh tế yểu điệu, dung nhan lại băng lãnh như tuyết.
Nắm trong tay một thanh bảo kiếm, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu ngừng bước.
Cô nương gọi là Hạ Thiền cũng dừng bước.
Hai người cách gió tuyết, giống như hai cao thủ tuyệt thế đến từ địa phương khác biệt sớm hẹn gặp mặt tại nơi này, đang nổi lên bầu không khí trước khi quyết đấu.
Lạc Thanh Chu không địch lại, trực tiếp nhận thua, đi qua chắp tay chào:
- Hạ Thiền cô nương, sớm như vậy, đi nơi nào?
Cái hướng kia ngoại trừ chỗ hắn ở, chính là Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Đương nhiên, cũng có khả năng người ta rảnh đến nhàm chán, đi dạo khắp nơi.
Ánh mắt thiếu nữ lạnh như băng nhìn hắn, thân thể mảnh khảnh đứng trong gió tuyết không nhúc nhích, chỉ có mái tóc nhu thuận cùng váy màu xanh nhạt nở rộ như hoa, khẽ đung đưa trong gió rét.
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng nàng giống như trước kia, vẫn như cũ không đáp lại, đang muốn cáo từ, thiếu nữ lại đột nhiên mở miệng, lời nói lại thoáng có chút thông thuận:
- Tối hôm qua... Đi nơi nào?
Nhưng vẫn như cũ rất băng lãnh.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn nàng một cái, một mặt ung dung nói:
- Tối hôm qua sao? Đương nhiên ngủ ở nhà. Sáng dậy sớm, cho nên đi khắp nơi trong phủ, thế nào? Hạ Thiền cô nương có chuyện gì sao?
Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Nói láo.
Lạc Thanh Chu: - ...
Thiếu nữ không có lại lại nói tiếp, gương mặt xinh đẹp như sương, băng lãnh rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ giật mình, quay đầu, nhìn thân ảnh nàng đơn bạc dần dần đi xa, nói thầm: “Nha đầu này đêm qua sẽ không lại đến tiểu viện đứng canh nữa đó chứ?”
Trời giờ không còn sớm, hắn còn muốn đi ra khỏi thành làm nhiệm vụ.
Hắn không có lại có suy nghĩ nhiều, bước nhanh về tới tiểu viện nhà mình.
Tiểu Điệp đang ngồi dưới mái hiên tại cửa ra vào cau mày ngẩn người, thấy hắn rốt cục trở về, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên đứng dậy chạy tới, nhào vào trong ngực của hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Công tử, người tối hôm qua làm sao một đêm không có trở về? Hù chết người ta, cũng không nói trước với người ta một tiếng, người ta chờ người một đêm đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, đưa thay sờ sờ đầu của nàng, nói:
- Ta có việc đột xuất, không kịp trở về thông báo ngươi. Nha đầu ngốc, lần sau không cần chờ ta, đến giờ tự mình đi ngủ, biết chưa?
Tiểu nha đầu vùi đầu vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, nức nở nói:
- Công tử, ngươi không có ở đây, nô tỳ ngủ không được. Nô tỳ còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng công tử vứt bỏ nô tỳ, một người vụng trộm chạy mất.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nói:
- Tại sao ta phải chạy?
Tiểu nha đầu nâng lên gương mặt thanh lệ non nớt, vành mắt hồng hồng mà nói:
- Công tử thành thân, nhưng nương tử không có cùng phòng với công tử, công tử phiền muộn trong lòng, cho nên đi thẳng một mạch chứ sao.
Lạc Thanh Chu nghe vậy không khỏi bật cười, nhìn con ngươi cùng khuôn mặt nhỏ động lòng người của nàng, đột nhiên cúi người, hai tay ôm cái mông của nàng, bế nàng lên, đi về trong phòng, nói:
- Nha đầu ngốc, bản công tử không phải đã sớm nói với ngươi, có nương tử cùng phòng hay không cũng không đáng kể, có Tiểu Điệp của chúng ta là đủ rồi, tại sao lại suy nghĩ lung tung? Coi như bản công tử muốn đi, cũng sẽ mang theo ngươi cùng đi.
Tiểu Điệp bị hắn ôm từ đằng sau ôm vào trong ngực, hai chân cách mặt đất, thân thể thẳng băng, hai tay ôm lấy cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:
- Công tử, thế nhưng là... Thế nhưng nô tỳ còn chưa có lớn lên đây, công tử ghét bỏ nô tỳ...
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong phòng, đặt ở trên mặt bàn phòng khách, hôn một cái miệng nhỏ phấn nộn của nàng, nói:
- Không vội, cũng sắp qua tết? Chờ thêm hết năm, Tiểu Điệp liền trưởng thành.
Tiểu nha đầu lập tức vừa thẹn vừa mừng, cắn cắn môi phấn, xấu hổ mà nói:
- Thật sao? Công tử lần này, sẽ không lại lừa gạt nô tỳ chứ? Thật qua hết năm, công tử liền... Liền sẽ muốn nô tỳ sao?
Lạc Thanh Chu nựng nựng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đi vào phòng trong, nói:
- Quân tử nhất ngôn...
Tiểu nha đầu lập tức nhảy xuống bàn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên mừng khấp khởi lớn tiếng nói tiếp:
- Tứ mã nan truy!
Lạc Thanh Chu về đến phòng nói:
- Tốt, ngươi đi làm việc của mình đi, một lúc nữa ta còn muốn ra ngoài, đoán chừng ban đêm mới có thể trở về.
Tiểu nha đầu lập tức “A a a” mấy tiếng, vui vẻ trở về phòng, đi lấy đóa mẫu đơn đã thêu một nửa, vừa muốn ra cửa, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, tới gõ cửa nói:
- “Đúng rồi công tử, sáng nay nô tỳ ra ngoài mở cửa nhìn thấy Hạ Thiền tỷ tỷ một mình đứng trước cửa ra vào đó”