Ngay khi đi vào một con hẻm nhỏ cuối cùng để đến Tần phủ, hắn vậy mà lại thấy được thiếu nữ gợi cảm gọi Tần Nguyệt Mặc kia.
Thiếu nữ hôm nay mặc một thân áo màu đen, hai chân thon dài thẳng tắp, tư thái lồi lõm mê người, tóc dài sau lưng không gió mà bay, ở giữa cái eo nhỏ nhắn quấn quanh lấy một cây roi da màu đen, đang đứng ở trước cửa ngõ, ánh mắt lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Bên trên gương mặt xinh đẹp kiều mị lộ ra ý cười lạnh lùng:
- Lần này, ngươi hết chối rồi chứ? Cướp tiền hay cướp sắc, bản tiểu thư phụng bồi tới cùng!
Nói rồi kéo xuống roi da ở giữa bờ eo nhỏ nhắn, di chuyển đôi chân dài gợi cảm, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc đi tới.
Lạc Thanh Chu sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng, vội vàng giơ lên trong tay mứt quả nói:
- Tần cô nương, ngươi thật hiểu lầm. Ngươi cảm thấy nếu như ta muốn cướp tiền cướp sắc, trong tay sẽ cầm nhiều mứt quả như vậy sao?
Thiếu nữ híp con ngươi, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc nói:
- Che giấu mà thôi. Còn có, trước khi ngươi chết, bản tiểu thư sẽ để cho ngươi chết nhắm mắt! Bản tiểu thư hôm nay không họ Tần, họ Thôi! Tên là Thôi Oanh Oanh!
- Ba!
Nói xong, đột nhiên quất roi da trong tay ra.
Bên trong hẽm nhỏ yên tĩnh đột nhiên giống như vang lên một đạo âm thanh giống như tiếng sấm.
Một con mèo nhỏ núp ở một góc hẻo lánh đột nhiên bị hù dọa, thân thể run lên, xụi lơ trên mặt đất.
Thần hồn Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức xoay người chạy.
Hả?
Thiếu nữ tên là Thôi Oanh Oanh lập tức dừng bước, mặt mũi tràn đầy kinh nghi mà nhìn thân ảnh nhanh chóng chạy xa, kỳ quái nói:
- Lại không được? Lần này bản tiểu thư đã tăng thêm lực đạo...
Lạc Thanh Chu chạy xa, đợi ở trước cửa một quán rượu hồi lâu, đi đường vòng về phủ.
Hắn hiện tại có thể xác định, thiếu nữ vừa rồi chính là khách quý từ kinh đô tới của Tần phủ —— Nam Cung Mỹ Kiêu.
Thôi Oanh Oanh?
Đây không phải nhân vật bên trong « Tây Sương Ký » hắn kể cho Tần nhị tiểu thư nghe à?
Mỗi ngày một cái tên mới?
Lạc Thanh Chu không khỏi im lặng.
Người bên trong Tần phủ đều kỳ kỳ quái quái, ngay cả thân thích tới từ kinh đô của bọn hắn đều kỳ kỳ quái quái.
Thực sự không biết nên nói như thế nào đây.
Ngoặt vào hẻm nhỏ phía sau, thấy trong ngõ nhỏ không có người, hắn lấy xuống mặt nạ trên mặt, từ cửa sau tiến vào phủ.
Trở lại tiểu viện, ngáp mấy cái.
Hắn quyết định ngủ trước một giấc, chờ đến buổi trưa ngủ dậy lại đi tu luyện.
Tối hôm qua một đêm không ngủ, thần kinh lại một mực căng thẳng phòng bị vị nhạc mẫu đại nhân kia cùng Tần nhị tiểu thư, hiện tại có chút mỏi mệt.
Sau đó cắm mứt quả vào trên mặt bàn trong phòng khách, đóng cửa phòng, lên giường nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu.
Một thân ảnh từ cửa sau tiến vào phòng khách, nhìn thoáng qua mứt quả trên bàn.
Sau đó đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm lấy mứt quả, bắt đầu ăn từng chuỗi một.
Rất nhanh, năm chuỗi đường hồ lô, ăn toàn bộ hết sạch.
Sau đó, lấy năm xâu trúc trống không, lần nữa cắm về trên mặt bàn.
Thiếu nữ ngồi ở trước bàn một hồi, tựa hồ đang nhắm nuốt dư âm của mứt quả, sau một lúc lâu, mới quay người đi đến cửa phòng đã bị khóa trong.
Đẩy đẩy, cửa phòng bị khóa từ bên trong.
Thiếu nữ thuần thục lấy ra một thanh tiểu đao thật mỏng từ trong túi, duỗi vào trong khe cửa.
Lập tức, lặng lẽ đẩy chốt cửa ra.
Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra.
Thiếu nữ thu hồi tiểu đao, đứng trước cửa một hồi, liếc mắt nhìn hai phía, im lặng đi vào, một lần nữa cài chốt cửa phòng.
Nàng đi vào trước giường, ánh mắt rơi vào gương mặt thanh tú đang ngủ say trên giường.
An tĩnh nhìn hồi lâu, nàng cởi bỏ vớ giày, váy áo, lấy xuống cây trâm cài trên mái tóc, sau đó xõa một đầu tóc dài đen nhánh, lên giường, chui vào trong chăn, dán vào trong ngực hắn.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt chui vào trong lỗ mũi của hắn.
Lông mày của hắn bỗng nhúc nhích, khóe miệng không tự giác lộ ra một vòng ý cười, tựa hồ đang gặp mộng đẹp.
Thiếu nữ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ mỹ lệ làm rung động lòng người, ánh mắt ôn nhu như nước, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, nâng miệng nhỏ, hôn lên môi hắn.
Miệng lưu lại hương vị mứt quả, ngọt ngào đưa vào miệng hắn.
Thiếu nữ đưa tay, nhẹ nhàng lột ra y phục của hắn.
Lúc xế trưa.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, tuyết phía ngoài vẫn đang rì rào rơi xuống.
Hắn mở mắt ra, phát ngốc một lát, hồi tưởng một chút hình tượng mơ hồ trong mộng, đi xuống giường.
Vừa ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy ngực truyền đến một hồi đau đớn.
Hắn nhịn không được nhe răng, đưa tay sờ lên, lại cảm thấy một trận đau đớn đánh tới.
Hắn vội vàng vén quần áo lên, cúi đầu nhìn lại.
Vừa xem xét, lập tức biến sắc!