Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe ra tia sáng lạnh, cũng càng ngày càng thịnh.
Quả nhiên, không đến một lát.
Thân ảnh thấp bé xuyên qua mấy đầu hẻm nhỏ, bước nhanh tiến vào hẻm nhỏ âm u cửa sau Thành Quốc phủ.
Lập tức, từ cửa sau đi vào, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu bồng bềnh ở đầu hẻm nhỏ, nhìn hẻm nhỏ quen thuộc, lại nhìn phủ đệ quen thuộc bên cạnh.
Sau một lúc lâu, quay người rời đi.
Xem ra lần này Trưởng công chúa đến Mạc Thành, nghênh đón nàng không chỉ có là các loại nhiệt tình ân cần thăm hỏi cùng ca tụng, còn có các loại âm mưu quỷ kế.
Thành Quốc phủ và gia tộc khác chỉ sợ thừa dịp cơ hội này để Tần phủ triệt để không cách nào xoay người.
Mà hắn, cũng triệt để bị đóng lên trên cây cột sỉ nhục, vô duyên với khoa cử.
Đều nói ngẩng đầu ba thước có thần minh.
Hắn hôm nay ra, lại trong lúc vô tình đụng vào một đại sự như vậy, không biết là nên may mắn, hay là nên bi ai.
Hắn chỉ là một con thứ nho nhỏ, Thành Quốc phủ vậy mà phí hết khí lực lớn như vậy muốn diệt trừ hắn.
Đương nhiên, nguyên nhân khẳng định không chỉ là hắn.
Thành Quốc phủ lựa chọn liên thủ cùng Tống gia, hiển nhiên biết Tống Tần hai nhà đã thủy hỏa bất dung, chỉ có thể một nhà còn tồn tại, cho nên khẳng định sẽ không từ thủ đoạn xông pha chiến đấu.
Dù nói thế nào, Thành Quốc phủ và Tần gia cũng là quan hệ thông gia, chắc chắn sẽ không cưỡng ép ra mặt, để người ta bắt lấy cái chuôi.
Chỉ là không biết, đây là chủ ý của Đại phu nhân, hay là...
Chuyện lớn như vậy, chỉ sợ không đơn thuần là một vị phụ nhân có thể làm chủ được.
Trong lòng Lạc Thanh Chu càng nghĩ càng lạnh, càng thêm kiên định quyết tâm mạnh lên, báo thù rửa hận.
Bay một hồi.
Hắn tạm thời vung đi suy nghĩ tạp nham trong đầu, bình phục một chút nỗi lòng, nhanh chóng bay về phía Uyên Ương lâu.
Hôm nay có thể ra nghe được một kiện âm mưu quỷ kế, cũng coi như công lao của vị thần hồn tiền bối kia.
Nếu không phải đối phương hôm nay ở trong mơ mời hắn đêm nay đi Uyên Ương lâu, hắn chỗ nào nghe được.
Hắn đột nhiên lại nhớ tới Tần nhị tiểu thư trong phủ.
Không biết thiếu nữ yếu đuối đáng thương kia hiện tại thế nào.
Hi vọng nàng có thể chống đỡ được.
Không bao lâu, hắn đi tới Uyên Ương lâu.
Mặc dù vẫn chưa tới canh ba sáng, nhưng đạo thân ảnh xanh nhạt đã đợi ở bên trên mái cong đỉnh chóp lầu các.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng nhẹ nhàng lao qua.
Rơi vào nóc nhà, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua viên hạt châu màu đỏ kia, thấy không có bất cứ dị thường nào, yên lòng, tiến lên khom người chắp tay nói:
- Tiền bối hôm nay báo mộng, để vãn bối đêm nay tới, là có chuyện gì phân phó sao?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn đêm tối phía xa, sau một lúc lâu, mới nói:
- Kể chuyện xưa đi.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, hỏi:
- Vãn bối vừa rồi một đường bay tới, cũng không nhìn thấy pháp khí khắc chế âm hồn, đều bị dỡ xuống rồi sao?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Sử dụng hết liền dỡ xuống. Lấy huyết khí Trưởng công chúa, không có bất kỳ âm hồn nào có thể tới gần nàng trong vòng trăm bước, cho nên cũng không cần.
- Thì ra là thế.
Lạc Thanh Chu cố ý trò chuyện chủ đề, lúc này mới khom người nói:
- Tiền bối, vãn bối có một người bạn, bây giờ bệnh nguy kịch, tình huống nguy cấp, ngài có biện pháp cứu chữa không?
Thân ảnh xanh nhạt hơi giật mình, chậm rãi xoay đầu lại nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà hỏi thăm:
- Bằng hữu gì?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:
- Hảo bằng hữu, bạn rất thân.
Thân ảnh xanh nhạt ở trong vầng sáng nhìn hắn, an tĩnh một hồi, nói:
- Hồng nhan tri kỷ? Vẫn là... Người ngươi thích?
Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái, đột nhiên cảm thấy vị tiền bối này hôm nay có chút bát quái (nhiều chuyện), khom người đáp:
- Tính là hồng nhan tri kỷ đi, là muội muội nương tử nhà ta.
Những điều này ngược lại không cần giấu diếm.
Hắn và Tần nhị tiểu thư thanh bạch, không thẹn với lương tâm, có gì không dám nói?
Thân ảnh xanh nhạt lại an tĩnh nhìn hắn một lát, mới nói:
- Nàng thế nào?
Lạc Thanh Chu nhăn đầu lông mày nói:
- Thường xuyên ho khan, mỗi lần ho khan đều sẽ ho ra máu, thân thể phi thường mảnh mai, sắc mặt luôn luôn tái nhợt, đi mấy bước liền thở hồng hộc, đi đường cũng cần nha hoàn vịn. Nghe nói từ nhỏ đã như thế, trong phủ đã vì nàng mà tìm kiếm rất nhiều đại phu, cho nàng uống rất nhiều thuốc, cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.
- Tiền bối, ngài biết đây là bệnh gì sao?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:
- Thể hư, hồn hư, trước khi xuất sinh có lẽ đã bị thương từ trong thai nhi, ngũ tạng bị hao tổn, sợ lạnh sợ động. Ngươi nói những bệnh trạng này, ta cũng chỉ suy đoán.
Lạc Thanh Chu vội vàng khom người nói:
- Tiền bối, nếu quả thật theo như tiền bối suy đoán, bệnh này có thể cứu không?