Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306: Đừng Kéo

Chương 306: Đừng kéo Chương 306: Đừng kéo

Trong lòng Lạc Thanh Chu vùng vẫy một hồi, trong đầu đột nhiên nóng lên, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lập tức đưa tay, một tay nhẹ nhàng cầm bắp chân duyên dáng của nàng, một tay chậm rãi trút bỏ vớ lưới tuyết trắng không nhuốm bụi trần.

Một vòng tuyết trắng, đột nhiên mà hiện.

Lập tức, một chân ngọc tinh xảo linh lung, trắng nõn kiều nộn như ngọc của thiếu nữ, hoàn mỹ không một tì vết xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Hô hấp Lạc Thanh Chu trì trệ, nhịp tim không khỏi gia tốc.

Cảm giác khô nóng trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.

Lòng hắn rung động, lại đưa tay nắm chặt, nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút.

Kiều nộn trơn nhẵn, mềm mại không xương.

Thân thể thiếu nữ mềm mại run lên, mềm nhũn bên trong màn, mở to hai mắt, nằm ở nơi đó, nhẹ nhàng cắn môi phấn, má đỏ như ráng chiều, không nhúc nhích.

Dục vọng trong cơ thể Lạc Thanh Chu càng thêm mãnh liệt, giống như hồng thủy vỡ đê, không ngừng mà cọ rửa lý trí trong lòng cùng lễ nghi đạo đức trong đầu hắn.

Tay hắn nắm chân ngọc mềm mại trơn nhẵn của thiếu nữ, nhịn không được cúi đầu.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mặt mũi Thu nhi tràn đầy lo lắng xuất hiện ở ngoài cửa ra vào:

- Tiểu thư, cô gia! Phu nhân đã tới! Các ngươi...

Nàng đột nhiên thấy được một màn trước giường, lập tức trợn to hai mắt, trong miệng im bặt mà dừng.

Lạc Thanh Chu giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cuống quít đứng lên.

Thu nhi ngốc trệ một chút, vội vàng nói:

- Cô gia! Nhanh, mau tránh!

Thiếu nữ mềm nhũn trên giường cũng ngồi dậy, xấu hổ lên tiếng nói:

- Tỷ phu, trên giường...

Lạc Thanh Chu như tiểu tặc ăn cắp vật liệu sắp bị phát hiện, trong lòng tràn đầy kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, xe nhẹ đường quen nhảy lên giường, chui vào trong chăn.

Chờ đầu hắn co quắp ở trong chăn, đột nhiên tỉnh ngộ.

Tại sao hắn phải tránh?

Đây không phải có tật giật mình, tự chui đầu vào lưới à?

Hắn trực tiếp đi ra ngoài, hoặc đi đến trước bàn mài mực viết chữ không được sao?

Coi như hắn đứng trước giường nói chuyện cùng Tần nhị tiểu thư, vị nhạc mẫu đại nhân kia cũng sẽ không nói cái gì?

Thế nhưng hắn bây giờ lại núp ở trên giường Tần nhị tiểu thư, cái này nếu như bị vị nhạc mẫu đại nhân kia phát hiện...

- Chờ một chút, Nhị tiểu thư, ta...

Hắn cuống quít chui ra từ trong chăn, còn chưa có nói xong, "Soạt" một tiếng, thiếu nữ trên giường đã kéo lên màn che.

Đồng thời, giọng nói của vị nhạc mẫu đại nhân kia đã vang lên ngoài cửa:

- Tiểu tử kia đi rồi chứ?

Châu nhi đi theo bên cạnh cung kính đáp:

- Cô gia sớm đã rời đi.

Thu nhi cũng đứng ngoài cửa đáp:

- Cô gia bồi tiếp tiểu thư cơm nước xong xuôi liền đi, tiểu thư đã ngủ rồi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hai nha đầu nói như vậy, trực tiếp phá hỏng ý định xuống giường đường hoàng đi ra ngoài của hắn.

- Hừ, còn tính là có chút tự mình hiểu lấy.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cởi giày, đi vào gian phòng, lạnh lùng nói:

- Nếu hắn còn chưa đi, trong hậu hoa viên của ta vừa rồi thiếu người bón phân, để hắn đêm nay đi bón phân cho ta một đêm.

Lạc Thanh Chu lùi về chăn mền, cũng không dám lại động đậy.

Tống Như Nguyệt đi vào buồng trong, nhẹ giọng hô:

- Vi Mặc, ngủ chưa?

Tần Vi Mặc đỏ mặt mà nằm ở trong chăn, dán vào người nào đó cùng một chỗ, cách trướng mạn mông lung nói:

- Mẫu thân, ta ngủ, hiện tại có chút khó chịu, người... Người đừng tới đây.

Tống Như Nguyệt đi đến bên giường nói:

- Lại khó chịu sao? Để mẫu thân nhìn.

Nói rồi liền vươn tay, muốn đi kéo màn ra.

Lạc Thanh Chu run lên.

Tần Vi Mặc vội vàng nói:

- Mẫu thân, đừng... Đừng kéo, Vi Mặc sợ gió...

Tống Như Nguyệt nghe vậy dừng lại, rút tay trở về, nói:

- Vậy ngươi có ho khan không? Muốn uống chút thuốc hay không?

Tần Vi Mặc yếu ớt nói:

- Không cần, mẫu thân, ta... Ta buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi...

Tống Như Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:

- Tốt, ngươi nghỉ ngơi đi, mẫu thân sẽ không quấy rầy ngươi.

Nói rồi giúp nàng thổi tắt nến đỏ ở đầu giường.

Lập tức đi đến bên ngoài, thổi tắt ngọn đèn.

Trong phòng, cũng chỉ có một cây nến trong góc còn đốt, bên trong ánh lửa chậm rãi thiêu đốt, tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Trong phòng yên tĩnh ấm áp.

Tống Như Nguyệt cũng không hề rời đi, mà lại đi đến bên trên giường mỹ nhân nằm nghiêng xuống, cầm một quyển sách, tùy tiện liếc nhìn.

Thu nhi cùng Châu nhi tiến vào dọn thức ăn, thuận tiện đổi bếp hương, tăng thêm lửa than, sau đó thêm vào một chút than chưa đốt.

Một lát sau.

Tần Vi Mặc nằm ở trên giường rốt cục nhịn không được mở miệng nói:

- Mẫu thân, người không trở về đi ngủ sao?

Tống Như Nguyệt vừa lật sách vừa nói:

- Đêm nay ta ngủ ngay ở chỗ này, nơi này rất tốt, ngủ thoải mái hơn bên kia của ta.

Hai người trên giường: - ...

- Làm sao? Không muốn để cho mẫu thân ngủ ở chỗ này của ngươi?

Tống Như Nguyệt hỏi.

Tần Vi Mặc yếu ớt đáp:

- Không có....

Bình Luận (0)
Comment