Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311: Thiền Thiền Nỗ Lực Cùng Chật Vật

Chương 311: Thiền Thiền nỗ lực cùng chật vật Chương 311: Thiền Thiền nỗ lực cùng chật vật

- Hạ Thiền cô nương...

Lạc Thanh Chu đuổi theo mấy bước, đành phải ngừng lại, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Chạy cái gì?

Chẳng lẽ cảm thấy chật vật như vậy có chút mất mặt?

Thế nhưng, dựa vào công sức hai tay của mình cần cù kiếm tiền, có cái gì mất mặt?

Bất quá thiếu nữ này da mặt mỏng, ở trước mặt hắn lại một mực là hình tượng cao lãnh ngạo kiều, hiện tại bị hắn nhìn thấy bộ dáng này, hoàn toàn có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu không có nghĩ nhiều, tiếp tục đi đến phía trước.

Lúc đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung” đột nhiên nhìn thấy Bách Linh một thân váy phấn thanh tú động lòng người tựa ở cửa ra vào, cầm trong tay một đóa hoa tươi vừa hái, đang híp mắt hạnh phúc ngửi ngửi.

Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu, xoay người lại, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Cô gia, ngươi vừa mới gặp được Thiền Thiền, đúng không?

Lạc Thanh Chu giật mình nói:

- Đúng vậy, nàng nói cho ngươi biết?

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào:

- Không cần Thiền Thiền nói, ta nhìn sắc mặt nàng đã có thể nhìn ra.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc.

Bách Linh cũng không có giải thích, nhíu mày, cười nói:

- Cô gia, trời còn chưa có sáng, ngươi sáng sớm đi đâu, lại là từ đâu trở về?

Lạc Thanh Chu đối mặt với ánh mắt nàng sáng tỏ, lập tức có chút chột dạ, thuận miệng nói:

- Tỉnh sớm, cho nên dạo chơi khắp nơi.

Bách Linh nghe, “A” một tiếng, trên mặt mang theo ý cười, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Sau một lúc lâu, nàng lại đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi cô gia, tháng này, ngươi suy nghĩ xem khi nào thì cùng phòng với tiểu thư đi nha?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn nàng một cái thật sâu, dừng một chút, nhìn chằm chằm con mắt của nàng nói:

- Hôm nay, có thể chứ?

- A?

Bách Linh nghe vậy sững sờ, tựa hồ có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không được sao?

Bách Linh trầm ngâm một chút, có chút khó khăn nói:

- Cũng không phải không thể, chỉ là... Chỉ tối hôm qua tiểu thư hơi mệt chút...

- Vậy không nên hỏi ta, hỏi tiểu thư nhà ngươi là được.

Lạc Thanh Chu nói xong, phất phất tay, bước nhanh rời đi.

Dục vọng xao động bất an trong cơ thể hắn vẫn không có biến mất, trước đó ở chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó là đang cố gắng khắc chế, nhưng vừa mới nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm như Bách Linh...

Được rồi, về trước đi tắm một lần nước lạnh, ngủ một giấc lại nói.

Liên tục giày vò hai đêm, hắn thật sự có chút mệt mỏi.

Xế chiều hôm nay còn có việc.

Bách Linh thấy hắn đi xa, đứng trước cửa ra vào do dự một chút, quay người về tới trong phòng.

Trong phòng, khói nóng mờ mịt.

Trong thùng gỗ, Hạ Thiền đang an tĩnh tắm rửa.

Bách Linh đi tới cửa, gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ thanh thuần non nớt cùng vai thiếu nữ tuyết trắng trong sương mù một hồi, đi qua, nói khẽ:

- Thiền Thiền, vừa rồi ta hỏi cô gia... Cô gia nhìn thật rất gấp, giống như nhịn không nổi...

Thiếu nữ trong thùng đang xoa tắm mái tóc dài đen nhánh, động tác đột nhiên dừng lại.

Bên trong con ngươi băng lãnh lộ ra một vẻ do dự.

- Khụ khụ... Thiền Thiền, tối hôm qua ngươi mệt mỏi một đêm, chờ một lúc tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi sớm đi, không nên suy nghĩ lung tung.

- Cái kia... Chúng ta là hảo tỷ muội, đúng không? Thật ra có một số việc, ha ha, ngươi hoàn toàn có thể giao cho ta... Ngươi yên tâm, ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không lười biếng.

Mặt mũi Bách Linh tràn đầy thành khẩn.

- Soạt...

- Soạt... Soạt...

Trong tiểu viện.

Thân thể Tiểu Điệp nhỏ nhắn xinh xắn đang ôm cây chổi quét rác.

Tiểu nha đầu mặc chiếc váy màu xanh biếc, trên đầu có mấy bím tóc dễ thương, bộ dáng xinh xắn đáng yêu, miệng thì đang hát từ khúc mới học được, không biết học được từ nha hoàn nào, nhìn tâm tình rất không tệ.

Lạc Thanh Chu tiến vào sân nhỏ, im lặng đến tiếp cận sau lưng của nàng.

Ngay khi nàng ôm cây chổi để gần vào trong ngực, đột nhiên giang hai cánh tay đem nàng bế lên.

Tiểu nha đầu “A” kinh ngạc thốt lên một tiếng, vứt bỏ cây chổi trong tay, bị hù hoa dung thất sắc.

Bất quá rất nhanh kịp phản ứng.

- Ô ô... Công tử, người hù chết người ta...

Lạc Thanh Chu ôm nàng, đứng trong tiểu viện quay vài vòng, để nàng xuống, cười nói:

- Tối hôm qua bản công tử không có trở về, ngươi còn vui vẻ như thế?

Tiểu Điệp xoay người lại, thân mật ôm cánh tay của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nói:

- Công tử, Thu nhi tỷ tỷ sớm tới tìm nói cho nô tỳ, nói thân thể Nhị tiểu thư tốt hơn nhiều, nói đều là công lao của công tử. Thu nhi tỷ tỷ còn tán dương công tử là đại tài tử, người lại tốt, còn rất hâm mộ nói nô tỳ có phúc khí, hì hì.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng một chút, có chút chột dạ nói:

- Thu nhi cô nương có nói ta thế nào giúp Nhị tiểu thư chữa khỏi thân thể hay không?

Bình Luận (0)
Comment