Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành trì tiếng người huyên náo.
Buổi chiều.
Quan phủ nhận được mệnh lệnh Giang Cấm Nam, bắt đầu mở rộng kho lúa, tiếp tế người nghèo.
Trên đường phố ngoại thành nội thành, chợ đã mở, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người đi hưởng thụ không khí náo nhiệt này.
Nhưng trong Tần phủ vẫn như bình thường.
Ngoại trừ gia chủ Tần gia Tần Văn Chính, dẫn theo trưởng bối Tần gia đi phủ thành chủ thăm viếng ra, những người khác vẫn như cũ nên làm cái gì thì làm cái đó.
Chỉ có một vài nha hoàn người hầu hôm nay rảnh rỗi, đi trên đường phố tham gia náo nhiệt, quan sát đội ngũ Trưởng công chúa vào thành.
Trong thư phòng.
Tần nhị tiểu thư đang bận rộn ngồi trước cửa sổ.
Sắc mặt của nàng vẫn như cũ mang theo ốm yếu tái nhợt, nhưng tinh thần nhìn tốt lên rất nhiều, trong một ngày, chỉ ho khan vài tiếng, cũng không tiếp tục ho ra máu nữa.
Thu nhi cùng Châu nhi đều đứng hầu bên ngoài.
Cửa sổ đều đóng lại.
Không có nàng phân phó, ai cũng không thể vào tới.
Đương nhiên, ngoại trừ người nào đó.
Khuya ngày hôm trước lần đầu tiên, đêm qua lần thứ hai, người nào đó đều lúc trời tối không người vụng trộm nhảy vào cửa sổ, bò lên trên giường của nàng, ngủ cùng nàng.
Mặc dù hai người chỉ là nằm cùng nhau, tay nắm lấy tay, nhưng mà nàng đã vô cùng thỏa mãn và vui vẻ.
Tối hôm qua hắn bồi nàng, nàng nhịn không được hỏi:
- Tỷ phu, sau này mỗi đêm đều tới bồi Vi Mặc sao?
Hắn rất chân thành đáp:
- Không thể mỗi đêm, có đôi khi ta còn muốn cùng tỷ tỷ ngươi.
Nghĩ đến câu trả lời của hắn lúc ấy, Tần nhị tiểu thư nhịn không được cười lên.
Bởi vì nàng biết, tỷ phu là đang lừa nàng, tỷ tỷ mới sẽ không để hắn bồi đâu.
Hai ngày nay, nàng cảm giác tâm tình và thân thể của mình đều tốt hơn nhiều.
Hắn không chỉ có cho nàng ấm áp, còn tiếp thêm sức mạnh cùng hi vọng sống cho nàng.
Nếu như có thể cứ tiếp tục như vậy, thật là tốt biết bao.
Thiếu nữ trong lòng ngọt ngào suy nghĩ lung tung một hồi, lại cúi đầu chăm chú viết.
Hai ngày này vào ban ngày, Lạc Thanh Chu chỗ nào cũng không đi, sáng sớm đã đi đáy hồ âm thầm tu luyện.
Hôm nay tất cả mọi người ra ngoài xem náo nhiệt, hắn vẫn như cũ một mình trốn trong đáy hồ yên lặng tu luyện, thẳng đến chạng vạng tối, mới trở về đến tiểu viện.
Tần phủ tựa hồ đột nhiên vắng lạnh.
Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về, mới nói cho hắn biết:
- Lão Gia phu nhân, còn có Nhị tiểu thư, đều đi phủ thành chủ, tham gia tiệc tối tiếp đãi Trưởng công chúa. Đúng rồi, Nhị công tử cũng đi. Buổi chiều Thu nhi tỷ tỷ còn nói cho nô tỳ, để nô tỳ trở về an ủi công tử một chút, nói mỗi nhà mời tân khách có hạn, cho nên mới không dẫn công tử theo cùng được.
Lạc Thanh Chu nghe xong, không khỏi cười nói:
- Thu nhi cô nương ngược lại biết an ủi người. Trên thực tế, lúc bọn họ dẫn ta đi, đoán chừng ta cũng không vào được, dù sao thân phận của ta bày ra đó. Nhưng không sao, ta cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt.
Tiểu Điệp ôm cánh tay của hắn, gương mặt dán lên cánh tay hắn ôn nhu nói:
- Công tử, mặc kệ người khác nhìn công tử như thế nào, trong lòng nô tỳ, công tử mãi mãi là tuyệt nhất, không ai sánh nổi công tử.
Lạc Thanh Chu vuốt ve đầu nàng một chút, nói:
- Được rồi, ăn cơm đi. Chút nữa đi gọi Bách Linh và Hạ Thiền, chúng ta đi ra ngoài dạo phố. Công tử mua mứt quả cho các ngươi ăn, còn mua quà nhỏ cho các ngươi.
Tiểu Điệp lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vui vẻ nói:
- Công tử, nô tỳ đêm nay muốn ăn ba xâu hồ lô đường. Nô tỳ còn muốn tranh đường, được chứ?
Lạc Thanh Chu cười cười, ngồi xổm xuống, chỉ chỉ gương mặt của mình nói:
- Hôn ba lần.
Tiểu nha đầu hì hì cười một tiếng, lập tức mân mê miệng nhỏ, hôn lên mặt hắn ba cái “Chụt chụt chụt”, cười duyên nói:
- Công tử, đủ chưa, có thể mua cho nô tỳ sao?
Lạc Thanh Chu ôm nàng, bế thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng lên, hôn miệng nhỏ của nàng mấy cái, mới nói:
- Tiểu Điệp, hỏi ngươi vấn đề này.
Tiểu Điệp nháy lông mi cong, thẹn thùng nói:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nếu có một ngày, ta đột nhiên không muốn đại tiểu thư, sau đó cùng...
Hắn vẫn chưa nói xong, Tiểu Điệp lập tức mở to hai mắt, mặt liền biến sắc nói:
- Công tử, đừng nói nữa.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Đừng sợ, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta. Ta chính là muốn biết, sau này nếu như ta bỏ đại tiểu thư, sau đó cùng người khác, ngươi sẽ xem thường công tử sao? A, tiểu nha đầu, ngươi bóp ngực ta làm gì?
Lạc Thanh Chu giơ tay lên, cũng chuẩn bị bóp ngực phồng của nàng, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt tiểu nha đầu không đúng.
Hắn đột nhiên cứng đờ, lập tức chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa tiểu viện.
Bách Linh một thân váy phấn tựa trên khung cửa, trong tay cầm một nhánh hoa bị gãy, trên mặt lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười) đang nhìn hắn.