Sắc mặt Giang Cấm Nam bên cạnh lập tức trở nên ngưng trọng.
Người gia tộc khác, đều trong lòng thất kinh.
Thơ phản?
Những phụ nhân buồng trong đang nghị luận Tần gia lần này xong đời cũng toàn bộ đều an tĩnh lại.
Cả tòa phủ thành chủ, hình như đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người, đều chăm chú nhìn thị nữ tên Nguyệt Vũ kia.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, mở miệng nói:
- Vì sao là thơ phản, nói tiếp.
Nguyệt Vũ cúi đầu, cung kính nói:
- Điện hạ, mời nghe trước một chút bài thơ Tần gia tiểu thư kia.
Nói, nhẹ giọng thì thầm:
- Nhét trên gió thu trống trận, đầu tường mặt trời lặn tinh kỳ. Thiếu niên an mã vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi sở tòng ai. Hầu cưỡi mới thông kế bắc, âm thanh báo trước đã động Liêu Tây. Ngày về còn cùng Liễu Y Y. Xuân Khuê Nguyệt, Hồng Tụ không cần phải gáy.
Đọc xong lại nói:
- Điện hạ, mời lại nghe nghe xong Tống gia công tử kia bài thơ.
Nói, lại thì thầm:
- Nhét trên gió thu trống trận, thành xuôi theo mặt trời lặn tinh kỳ. Thiếu niên an mã vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi sở tòng ai. Đợi cưỡi mới thông kế bắc, âm thanh báo trước đem động vương tây. Ngày về còn cùng Liễu Y Y. Xuân Khuê Nguyệt, Hồng Tụ không cần phải gáy.
- Điện hạ, hai bài thơ của Tần gia tiểu thư và Tống gia công tử này, trong đó chỉ có mấy chữ không giống nhau. Mọi người hẳn là đều đã hiểu.
Tôn Xảo Hương quỳ trên đất kia lập tức lớn giọng nói:
- Trưởng công chúa minh giám! Tần gia thiên kim đạo văn thi từ cháu ta, cố ý sửa lại mấy chữ!
Nguyệt Vũ nhìn về phía nàng nói:
- Tống gia phu nhân, trước hết nghe ta nói xong.
Lập tức lại nói:
- Hai bài thơ này, trong đó 【 Đầu tường cùng thành xuôi theo 】, 【 Đã động Liêu Tây cùng đem động Vương tây 】, mấy từ khác biệt này. Nếu như đơn độc lấy ra, Tần gia tiểu thư khác biệt chữ là 【 Đầu, Dĩ, Liêu 】, mà Tống gia công tử khác biệt chữ là 【 Duyên, Tướng, Vương 】.
Nói xong, nàng không nói thêm gì nữa, cúi đầu.
Giang Cấm Nam vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc:
- Đầu dĩ Liêu... duyên tướng vương...
Lại thì thào đọc mấy lần, hắn lập tức chấn động trong lòng, sắc mặt kịch biến:
- Thuận theo... thuận theo... Viêm tương vong...
Những người khác vẫn như cũ có chút mê hoặc.
Có ít người hình như cũng nghe ra, nhưng đều sắc mặt kịch biến, không dám mở miệng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Viêm tương vong.
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tống gia phu nhân quỳ gối phía dưới.
Ba chữ này vừa ra, Tôn Xảo Vân sắc mặt trong nháy mắt biến trắng bệch!
Tống gia gia tộc Tống Phủ cuống quít đứng ra, cúi đầu chắp tay, run giọng nói:
- Trưởng công chúa minh giám! Tống gia ta đối với Đại Viêm tuyệt đối trung thành, đối Trưởng công chúa trung thành tuyệt đối, tuyệt sẽ không cố ý làm ra thơ phản, như vậy, trùng hợp... Nhất định là trùng hợp...
Nguyệt Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía hắn nói:
- Như vậy Tống gia gia chủ, xin nghe bài thứ hai.
- Tần gia tiểu thư chính là, công đường mưu thần màn trướng, vừa đầu mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Yến nhưng phạt cùng nói nhưng. Này ngày ban công đỉnh nãi, hắn lúc kiếm giày sơn hà. Đều người đủ cùng « Nộ Phong Ca », quản lĩnh quần thần đến chúc.
- Mà các ngươi Tống gia công tử thì là, công đường mưu thần màn trướng, vừa xuôi theo mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Yến nhưng phạt cùng nói nhưng. Này ngày ban công đỉnh nãi, hắn lúc tất giày vương xuyên. Đều người đủ cùng « Nộ Phong Ca », quản lĩnh quần thần đến chúc.
- Trong đó, khác biệt giữa Tống gia công tử các ngươi và Tần gia tiểu thư là 【 xuôi theo, tất, vương 】. Nếu như bài thứ nhất là trùng hợp, vậy bài thứ hai này thì sao?
Vừa nghe lời này, dưới sảnh mọi người đều sắc mặt kịch biến.
- Thuận theo vương... Viêm tất vong...
Thứ nhất thủ là “Viêm tương vong”, cái này thứ hai thủ lại là “Viêm tất vong”…
- Phịch…!
Hai chân người Tống Phủ mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nằm rạp trên đất, run giọng nói:
- Trưởng công chúa minh giám! Trùng hợp... Nhất định là trùng hợp...
Tôn Xảo Hương cũng kinh hãi, nằm rạp trên đất, toàn thân run lên cầm cập, răng run lên, một câu cũng nói không ra.
- Nếu như hai bài bài cũng trùng hợp...
Nguyệt Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Như vậy, còn có bài thứ ba.
Nói xong, thì thầm:
- Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,
Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày. Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch, Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi. Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.
- Trong đó, các ngươi Tống gia công tử bài thơ này trong, có bốn chữ cùng Tần gia tiểu thư khác biệt, theo thứ tự là 【 viêm, tướng quân, vương 】. Bỏ đi chữ【 quân 】trong đó, mời ngươi tự mình đọc ba chữ còn lại.
Lúc này, đã không có người dám đọc.