Thiếu nữ không nói gì, không nhúc nhích, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như cũ.
Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí vươn tay, cầm cổ tay của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, thấy nàng không có lộ ra bất kỳ nguy hiểm nào mới cầm lấy cổ tay nàng, cầm vòng ngọc trong tay chậm rãi đeo lên, nói:
- Ngươi nhìn, có phải rất đẹp mắt hay không?
Thật ra đêm nay trên đường Bách Linh đã đeo qua cho nàng.
Nhưng khi đó nhiều người, Lạc Thanh Chu chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có tán thưởng, cũng không nói gì thêm.
- Cái kia, trâm gài tóc này, ta cũng giúp ngươi mang một chút có được không?
Lạc Thanh Chu hỏi.
Chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng vẫn như cũ không nhúc nhích, hắn lập tức lại đi tới chỗ gần, đem trâm gài tóc xanh lá nhẹ nhàng cài lên đầu nàng, lần nữa khen:
- Rất xinh đẹp, rất hợp với ngươi.
Thiếu nữ giống như một bức tượng, đứng ở đó, không nhúc nhích tí nào, mặc hắn loay hoay.
Lạc Thanh Chu lại đem dây buộc tóc thắt lên tóc nàng, cây trâm thì cài lên.
Cuối cùng còn thừa lại một cái khăn tay.
Lạc Thanh Chu nhét nó vào giữa thắt lưng buộc quanh eo nhỏ nhắn của nàng.
Sau đó lui ra phía sau hai bước, trên dưới đánh giá một phen, chậc chậc khen:
- Hạ Thiền cô nương như vậy, quá đẹp.
Ngừng tạm, lại nói:
- Xinh đẹp hơn nha đầu Bách Linh kia.
Mấy câu nói đó vừa nói xong, thiếu nữ rốt cục lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói:
- Bách Linh, ăn nhiều hơn… Một chuỗi...
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới.
Đêm nay mỗi người mua hai chuỗi mứt quả.
Bách Linh ăn nhanh, ăn xong hai chuỗi, lại đòi chuỗi còn lại trong tay hắn.
Nhưng chuỗi đó hắn đã cắn một viên.
Chỉ vì vậy sao?
Lạc Thanh Chu lập tức có chút im lặng:
- Hạ Thiền, chỉ vì Bách Linh ăn hơn một chuỗi mứt quả, ngươi cũng không cần quà của ta? Ngươi cũng quá...
Thiếu nữ thân thể uốn éo, trực tiếp đưa lưng về phía hắn.
Lạc Thanh Chu lúc đầu muốn nói nàng “Quá hẹp hòi”, thấy nàng hình như tức giận, chỉ đành phải nói:
- Vậy đi, ngày mai ta lại đi mua thêm cho ngươi hai chuỗi. Chỉ mua cho ngươi, Bách Linh không có, được chứ?
Cho dù thời đại nào, tiểu nữ hài đều là phải dỗ dành.
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, yên lặng một hồi, nói:
- Không muốn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tại sao lại không muốn?
Thiếu nữ hơi cúi đầu, nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thấp giọng nói:
- Lãng phí... Tiền.
Lạc Thanh Chu không khỏi cười cười, đi đến trước mặt nàng nói:
- Không sao đâu, hai chuỗi mứt quả mà thôi, không cần bao nhiêu tiền. Chỗ ta có tiền, mỗi ngày mua cho ngươi cũng không có vấn đề gì.
Thiếu nữ vẻ mặt hoảng hốt một chút, ngẩng đầu, nhìn hắn:
- Ngươi, nói với Bách Linh, cũng như vậy, sao?
Lạc Thanh Chu giật mình, lắc đầu:
- Không có nói với nàng.
Ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, cúi đầu xuống, lại liếc mắt nhìn vòng ngọc trên cổ tay, sau đó đưa tay lấy xuống, lại đem đồ trang sức trên đầu toàn bộ lấy xuống.
Sau đó, toàn bộ đưa về tới trước mặt hắn, nói:
- Bách Linh, Tiểu Điệp, ngươi, đều nên cho. Ta... Ngươi không nên, cho.
Nói xong, gom lại nhét vào trong tay hắn.
Sau đó xoay người đi nơi hẻo lánh ngồi xuống, cầm cuốc nhỏ lên, tiếp tục yên lặng cuốc đất.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng bộ dáng quật cường, nghĩ nghĩ, đành phải tùy lúc thôi, thu hết đồ vào, nói:
- Hạ Thiền, đêm nay ta còn có việc, không bồi ngươi. Những vật này ta trước thu giúp ngươi, nếu như ngươi muốn, cứ nói với ta. Ta vẫn giúp ngươi giữ lại, bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể tìm ta đòi.
Thiếu nữ cúi đầu cuốc, không trả lời.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Cần nước không?
Nói xong, đem ấm nước của mình qua, đặt phía sau nàng, nói khẽ:
- Uống nhiều nước, đừng để khát, thân thể quan trọng nhất.
Thiếu nữ vẫn cúi đầu, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục ở lại, quay người rời khỏi vườn hoa.
Đêm nay hắn còn muốn ra ngoài tu luyện thần hồn.
Ngẫu nhiên đến bồi nàng một lần còn chưa tính, không thể mỗi đêm đều tới.
Đợi hắn rời khỏi một lúc.
Thiếu nữ cúi đầu làm cỏ, rốt cục chậm rãi ngừng lại, lại dừng một hồi, mới xoay người, nhìn về phía ấm nước sau lưng.
Nàng buông cuốc xuống, đứng dậy đi tới, tay nhỏ dính bùn đất ra sức lau lau trên váy áo thật lâu, mới cầm ấm nước kia lên, vẻ mặt giật mình, mở nắp gỗ ra, cúi đầu xuống, bờ môi chậm rãi chạm trên miệng ấm, miệng lẩm bẩm:
- Có ngươi, là đủ rồi... Mới không muốn, những thứ kia đâu.
Lạc Thanh Chu trở lại phòng, đóng vào cửa phòng, hồn phách xuất khiếu.
Thần hồn đeo mặt nạ.
Trước tiên ở trong phòng đánh hai lần Bôn Lôi Quyền mới xuyên qua nóc nhà, bay về phía Uyên Ương Lâu.
Lúc này đã là sau canh ba, không biết vị thần hồn tiền bối kia đi chưa.
Cho dù chưa đi, hắn cũng muốn một mình đi dạo khắp nơi trong đêm tối một hồi, tôi luyện thần hồn một đêm.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn phải nắm chặt thời gian tiếp tục tu luyện.
Tranh thủ trước khi ăn tết, luyện gân thành công.