Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349: Song Tu

Chương 349: Song tu Chương 349: Song tu

Nàng mới không muốn ăn bám, để hắn nuôi nàng đâu.

Hắn rõ ràng ở rể.

Người ở rể mới là ăn bám.

Nàng muốn tự mình cố gắng kiếm tiền, làm cho hắn vĩnh viễn ăn cơm của nàng.

Cùng lúc đó.

Trong cung điện nhỏ khác của Phủ thành chủ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy đỏ, đang ngồi quỳ, hai chân thon dài ngồi trước án thư, đang nghiêm túc xem hai hiệp chuyện xưa Tần nhị tiểu thư mang tới.

Khi xem đến tam anh chiến Lữ Bố, lập tức nhịn không được mở miệng nói:

- Lữ Phụng Tiên này đường đường là một anh hùng, chỉ tiếc chưa gặp minh chủ, lại làm bạn với những củi mục kia, đáng tiếc.

Lập tức lại thở dài:

- Nhưng với tính cách của hắn, cho dù là Tào Mạnh Đức, chỉ sợ cũng không khống chế được.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, nhu nhu nhược nhược ngồi quỳ chân bên cạnh, nghe vậy ôn nhu nói:

- Đáng tiếc hắn không có gặp được Trưởng công chúa. Nếu dưới trướng Trưởng công chúa, chuyện gia nô ba họ kia đương nhiên sẽ không xảy ra. Trưởng công chúa chỉ cần thủ đoạn nhỏ, hắn tự sẽ tâm phục khẩu phục, làm việc cho Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thấy dòng chữ nhỏ cuối trang kia “Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải”, lúc đầu hô hấp chậm lại, có chút tức giận, nhưng nghe được lời nàng nói, lại quay đầu nhìn nàng cười nói:

- Tần nhị tiểu thư xem không giống như người biết nịnh nọt.

Tần Vi Mặc cúi đầu ôn nhu nói:

- Dân nữ từ nhỏ đến lớn, chưa hề nịnh nọt qua bất cứ người nào. Cho nên, vừa rồi, đều là lời nói thật. Dựa vào sự thông minh cùng bản lĩnh của Trưởng công chúa, muốn hàng phục Lữ Phụng Tiên kia, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, cầm giấy tuyên trong tay, nhìn nàng nói:

- Chuyện xưa đúng là đặc sắc, chính là quá ngắn. Tần nhị tiểu thư trở về, nhớ kỹ viết nhiều thêm mấy hiệp. Đương nhiên, thân thể quan trọng nhất, ba ngày thế nào?

Tần Vi Mặc cung kính nói:

- Dân nữ cố gắng hết sức.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ tái nhợt của nàng nhìn một lúc, đột nhiên cười nói:

- Thật ra ta có một cách, có thể hóa giải bệnh tình Tần nhị tiểu thư. Nhưng mà... Chỉ sợ Tần nhị tiểu thư không nguyện ý.

Tần Vi Mặc trong lòng khẽ động, cúi đầu nói:

- Trưởng công chúa có thể nói một chút không?

Nam Cung Hỏa Nguyệt ánh mắt lấp lóe, nói:

- Song tu.

Sắp đến buổi trưa.

Hạ Thiền nằm trên giường, rốt cục mơ màng thiếp đi.

Lạc Thanh Chu lại giúp nàng lau da thịt lộ ra ngoài một lần, mới mở cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi.

Cửa phòng vừa mở, thì gặp Bách Linh ở ngoài, lén lén lút lút chuẩn bị chạy trốn.

Lạc Thanh Chu một phát bắt được cánh tay nàng, giật nàng trở về, nói:

- Có rảnh thì đến chăm sóc nàng. Ta còn có việc, đêm lại đến.

Bách Linh xoay người, vẻ mặt tràn đầy khó xử nói:

- Cô gia, ta cũng có việc, ta còn phải đi xem tiểu thư, ta… A...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã đè nàng lên vách tường bên cạnh, thô bạo hôn lên miệng nhỏ của nàng.

Một lát sau, mới buông ra nói:

- Còn có việc sao?

Bách Linh mềm cả người, hai mắt mê ly, bờ môi ướt át, ngực chập trùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên thở gấp nói:.

- Không có... Không có...

- Bá!

Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn miệng nhỏ ướt át của nàng một cái, mới quay người rời khỏi.

Bách Linh ngơ ngác dựa vào vách tường, nhìn bóng lưng hắn uy phong rời khỏi, run lên nửa ngày, mới nâng ngón tay ngọc nhỏ dài lên sờ bờ môi ướt át, lẩm bẩm:

- Cô gia... Thật bá đạo...

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, ăn mấy khối thịt bò mới cầm theo đồ đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Trong viên yên tĩnh, không có một ai.

Hắn xuống hồ, đi vào động.

Trước tiên, trong thạch thất đánh Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ mới bắt đầu dựa vào bức hoạ luyện gân trên quyển sách, bắt đầu dùng lực làm mấy động tác kéo gân.

Chỉ chốc lát sau, mồ hôi đầm đìa.

Tốc độ những động tác kia, cũng bắt đầu càng lúc càng nhanh.

- Ầm!

Hắn thít chặt gân trên đùi lớn, tập trung dùng sức, đột nhiên hắn đạp vào vách đá bên cạnh một cái, nó lập tức vỡ vụn.

Dựa vào da thịt phối hợp bắp thịt, lực bộc phát có thể dùng và sức mạnh đều tăng trưởng không ít.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn dựa vào động tác trên bức họa trong bộ sách luyện gân kia, gân lớn toàn thân đầu tiên là căng cứng tụ lực, lập tức đột nhiên kéo duỗi bộc phát, đánh ra Bôn Lôi Quyền, cường độ càng trở nên nặng hơn, không khí trong thạch thất lại vang lên từng đợt bạo âm chói tai, cả người hắn giống như bị nước mưa tưới, ướt dầm dề.

Hắn lại kiên trì luyện hơn một canh giờ, rốt cục lực kiệt khí suy, toàn thân đau nhức.

Đặc biệt là xương cốt tiếp nối bắp thịt, không chỗ nào không đau đớn, giống như muốn đứt gãy.

Lạc Thanh Chu biết đây là phản ứng bình thường.

Mới bắt đầu mãnh liệt rèn luyện da thịt, đều thống khổ như vậy, lại kiên trì một thời gian, chờ da thịt càng thêm rắn chắc, đau đớn tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment