Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353: Còn Nói Gì Nữa

Chương 353: Còn nói gì nữa Chương 353: Còn nói gì nữa

- Tỷ phu, tới đây...

Tần Vi Mặc nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, lập tức nâng váy dài trắng như tuyết đi vào buồng trong.

Da thịt trắng nõn kiều nộn vừa tắm qua kia như ẩn như hiện.

Thu nhi cầm một chiếc khăn lớn nhét vào trong tay Lạc Thanh Chu, lập tức ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.

Thiếu nữ ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, sao lại phát ngốc rồi.

Lạc Thanh Chu ổn định tinh thần một chút, cầm khăn đi tới, đứng sau lưng nàng, nhìn thoáng qua hình nàng trong gương đồng bắt đầu giúp nàng lau khô mái tóc đen nhánh như thác nước.

Thiếu nữ an tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt thông qua gương đồng nhìn hắn, trong mắt cười ôn nhu.

Yên tĩnh một lát.

Lạc Thanh Chu cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt quá, mở miệng hỏi:

- Nhị tiểu thư, hôm nay sao muộn như vậy mới về? Trưởng công chúa không có làm khó ngươi chứ?

Thiếu nữ có chút cúi đầu:

- Làm khó.

Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, nhìn nàng trong gương nói

- Trưởng công chúa kêu ngươi làm gì? Bắt ngươi viết hiệp tiếp theo?

Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu, nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, Trưởng công chúa nói Vi Mặc lớn lên xinh đẹp, nàng muốn cùng Vi Mặc... Song tu.

- Song tu?

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Có ý gì?

Hai mắt thiếu nữ như làn thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ ý cười:

- Chính là cởi sạch y phục, ngủ cùng nhau, thân mật với nhau, sau đó, sau đó có thể làm chuyện phu thê.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ hai mắt mỉm cười nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên che miệng cười khẽ:

- Tỷ phu bị dọa sao?

Lạc Thanh Chu tiếp tục giúp nàng lau sạch mái tóc, nói:

- Nhị tiểu thư cố ý đùa ta sao?

Thiếu nữ quay đầu, đối mặt với tấm gương cười nói:

- Tỷ phu không tin thì thôi, dù sao Trưởng công chúa coi trọng ta, đến lúc đó có thể sẽ cướp ta đi.

Lạc Thanh Chu hai tay xoa nắn mái tóc dài của nàng, cười nói

- Trưởng công chúa nếu muốn người, căn bản cũng không cần cướp.

Thiếu nữ nhìn hắn trong gương, ý cười trên mặt hơi liễm:

- Thế nhưng nếu như ta không đồng ý, nàng sẽ đoạt thì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Sẽ không. Trưởng công chúa hẳn là sẽ không khó xử hay miễn cưỡng một nữ tử yếu đuối, như vậy không phù hợp với tính cách của nàng.

Thiếu nữ kỳ quái nói:

- Tỷ phu chưa gặp qua Trưởng công chúa, như thế nào biết được tính cách của nàng?

Lạc Thanh Chu cúi đầu lau mái tóc nói:

- Có vài người, thông qua lời đồn về nàng cũng có thể thấy được tính cách của nàng. Tâm tư của trưởng công chúa, vì nước vì dân, sẽ không lãng phí trên những thứ này.

Thiếu nữ khẽ thở dài:

- Tỷ phu thật lợi hại, thật ra Vi Mặc cũng nghĩ như vậy.

Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:

- Thì ra Nhị tiểu thư đang bẩy ta nói.

Thiếu nữ khẽ cười nói:

- Là đang khen thưởng tỷ phu. Tỷ phu không ra khỏi cửa, lại biết chuyện thiên hạ, đừng nói Mạc Thành này, cho dù toàn bộ Đại Viêm quốc, cũng không có mấy người hơn được tỷ phu.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua ánh mắt của nàng trong gương, không nói gì thêm.

Tần Vi Mặc cũng không nói gì thêm.

Trong phòng lại yên lặng như tờ.

Lạc Thanh Chu an tĩnh giúp nàng lau tóc.

Nàng từ an tĩnh nhìn hắn trong gương.

Lại qua một lát.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Đúng rồi Nhị tiểu thư, sáng nay ngươi đi rồi nhạc phụ gọi ta tới, nói với ta mấy câu.

Tần Vi Mặc giật mình, lập tức nhịp tim đột nhiên đập nhanh:

- Phụ thân? Tỷ phu, phụ thân nói gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhạc phụ nói, muốn đem sản nghiệp trong nhà đều giao cho ta quản lý, còn nói kêu ta làm gia chủ Tần Gia. Nhưng ta từ chối, ta đối với những thứ đó không có hứng thú.

Tần Vi Mặc không khỏi cười nói:

- Phụ thân là muốn trộm lười, muốn cho tỷ phu giúp hắn gánh vác trách nhiệm trong nhà. Nhưng mà... Nếu người khác, khẳng định sẽ không từ chối, dù sao sản nghiệp lớn như thế. Tỷ phu không phải người bình thường, chí cũng không ở chỗ này, từ chối cũng hợp tình hợp lý.

Nàng ngừng tạm, lại nói:

- Tỷ phu, phụ thân tìm ngươi, chỉ nói những việc này sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Còn có...

Vừa nghe lời này, tay nhỏ trên đùi nàng hơi xiết chặt, nắm chặt váy phía dưới, ánh mắt chăm chú nhìn hắn qua gương, mỉm cười nói:

- Tỷ phu, còn có cái gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhạc phụ còn nói, chờ sang năm ta thi Hương xong, nhị ca cũng khảo thí xong, sẽ đưa ngươi đi kinh đô chữa bệnh, kêu ta cùng đi.

Tần Vi Mặc nghe vậy, yên lặng một chút, mới nói khẽ:

- Tỷ phu, Vi Mặc chữa bệnh là giả. Bệnh Vi Mặc... Thật ra không có thuốc chữa, bằng không cũng sẽ không kéo dài tới bây giờ.

Lạc Thanh Chu nhếch nhếch môi giống như muốn an ủi, lại không biết nên an ủi thế nào.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Thật ra phụ thân đã sớm sắp xếp, trong nhà rất nhiều sản nghiệp lớn, đã sang tên, có bán cho người khác, có tặng cho Nhị thúc Tam thúc bọn họ. Phụ thân muốn dẫn chúng ta rời khỏi nơi này, đi kinh đô.

Bình Luận (0)
Comment