Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 356 - Chương 356: Ta Không Nhịn Được

Chương 356: Ta không nhịn được Chương 356: Ta không nhịn được

Chẳng lẽ là... Đại tiểu thư?

Nghĩ đến đây, dục vọng trong lòng hắn lập tức bị tách ra, trong đầu lập tức khôi phục thanh minh.

Mặc kệ đối phương là ai, lúc này, chuyện này khẳng định không cách nào tiếp tục nữa.

Đối phương hiển nhiên quyết định muốn phá hư chuyện tốt của hắn và Bách Linh.

Lúc này không đi, sẽ chỉ thêm xấu hổ.

Hắn không dám lưu lại nữa, bước nhanh trở về gian phòng Bách Linh, ở cửa nói:

- Bách Linh, ta phải đi về, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, vừa rồi ta chỉ là đùa giỡn ngươi.

Nói xong, không đợi nàng trả lời, bước nhanh rời đi.

Bách Linh nằm trên giường sửng sốt một hồi, mới ngồi dậy, gọi:

- Cô gia...

Không có người đáp lại.

Người nào đó sớm đã chạy trốn mất dạng.

Nàng lại ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, mới ủy khuất bĩu môi nói:

- Chí ít... Ít nhất phải giúp người ta buộc đai lưng, giúp người ta mang vớ vào nha, chán ghét.

- Cô gia thối, sau này đừng nghĩ lại cởi y phục người ta, đừng nghĩ nhìn chân người ta, ô...

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Lập tức, một đạo thân ảnh lạnh lẽo xuất hiện ở cửa, giống như u linh đứng ở nơi đó, tĩnh không một tiếng động.

Bách Linh lập tức bụm mặt nói:

- Cô gia thối, thật ghê tởm, người ta đang ngủ, hắn đột nhiên chạy tới đè người ta, bắt đầu khi dễ người ta... Ô ô, người ta khí lực nhỏ, căn bản là không phản kháng được, ô ô...

Lập tức hé kẽ tay nhìn về phía cửa nói:

- May mắn người ta liều mạng phản kháng, mới không có để cô gia thối đạt được. Thiền Thiền, ngày mai ngươi giúp ta trừng phạt cô gia, để cô gia đừng khi dễ người ta nữa được không?

Thân ảnh lạnh lẽo ở cửa, xõa tóc dài có chút rối, không nhúc nhích, không rên một tiếng.

Bách Linh ở trên giường, giơ chân nhỏ tuyết trắng trần trụi nói:

- Ngươi nhìn, cô gia thối cả vớ người ta cũng cởi ra, còn ôm chân nhỏ người ta hôn nửa ngày, thật... Thật đáng sợ.

Lúc này, thân ảnh ở cửa rốt cục chậm rãi mở miệng:

- Ngươi muốn, cho hắn biết, ngươi vẫn...

Bách Linh cúi đầu mang vớ giày, phủ nhận nói:

- Ta không có...

- Ngươi, còn muốn...

- Không có, không có, chính là không có!

Thân ảnh ở cửa lại yên lặng trong chốc lát, mới thấp giọng nói:

- Bách Linh, đừng... Đừng cho hắn, biết...

Bách Linh nhìn về phía nàng nói:

- Thế nhưng người ta nhịn không được nha.

Ngừng tạm, lại vội vàng giải thích nói:

- Không phải, không phải ngươi nghĩ loại nhịn không được kia. Người ta nói là, thấy ngươi đáng thương, người ta nhịn không được muốn cho hắn biết, không phải ý nói thân thể người ta nhịn không được...

- Rõ ràng, đều có.

- Mới không có, làm gì có! Người ta mới sẽ không khuất phục cô gia thối đâu! Người ta muốn vĩnh viễn làm một đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm! Mới không muốn bị làm bẩn!

- Đừng... Nói cho hắn biết.

Thiếu nữ lạnh lẽo nói xong, rời khỏi.

Bách Linh đứng ở bên giường, lại sửng sốt một lúc, mới cầm thắt lưng màu hồng lên, nhẹ nhàng thắt giữa eo nhỏ nhắn, miệng lầm bầm nói thầm:

- Thế nhưng nhưng người ta nhịn không được nha, cô gia thật... Thật là bá đạo...

Lạc Thanh Chu trở về chỗ ở, lại bò lên giường Tiểu Điệp, ôm tiểu nha đầu, rất nhanh đi vào mộng đẹp.

Tiểu Điệp tỉnh lại, nằm trong ngực hắn ngây ngẩn một hồi, nhẹ nhàng hôn hắn mấy cái, mới hạnh phúc ngọt ngào lặng lẽ rời khỏi giường.

Sắp đến buổi trưa.

Lạc Thanh Chu mới tỉnh dậy.

Rửa mặt xong.

Ăn cơm trưa xong hắn liền ra cửa.

Từ cửa sau Tần phủ ra ngoài, tại trong hẻm nhỏ đeo mặt nạ lên, đi lên đầu đường.

Đầu đường đã bớt náo nhiệt, khôi phục diện mạo lúc đầu.

Kích động và hưng phấn mãi mãi cũng chỉ là nhất thời.

Sau khi bình tĩnh lại đám người có lẽ mới có thể phát hiện thì ra mình sống sót mới là quan trọng nhất.

Trưởng công chúa đến, hình như cũng không có mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho bọn họ.

Mặc dù có, cũng chỉ là nhất thời.

Lạc Thanh Chu rất nhanh đã đến tụ bảo các, tiểu nhị cửa hàng dẫn tới tầng gác mái.

Đao tỷ tóc bạc đang uống trà, thấy hắn tới, mời hắn ngồi xuống cùng thưởng thức trà, nói cho hắn biết:

- Ngày mai nếu như ngươi có thời gian, có thể ra khỏi thành.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống uống một ly trà, nói chuyện phiếm với nàng trong chốc lát, mới cáo từ rời khỏi.

Vốn định đi dạo quầy hàng lầu dưới, nhưng nghĩ đến túi tiền rỗng tuếch thì thấy xấu hổ, trên người chỉ có hai trăm bạc, ngay cả một viên kim tệ cũng không có, đành phải tùy lúc thôi.

Phải nhanh kiếm tiền.

Dược thủy Luyện gân cũng sắp sử dụng hết.

Còn có quyển sách đã nói, thần hồn đến ngự vật cảnh giới rồi, chỉ có thể dùng vật liệu đặc thù làm thành vũ khí.

Loại vật liệu hiếm có như Lôi Kích Mộc chế tác phi kiếm không nói, các loại vật liệu như tinh thiết và linh gỗ đào chế tác các loại lưỡi dao đều cần nhiều kim tệ hoặc là yêu đan mới có thể đổi lấy.

Dù cho có những vật liệu này, còn cần luyện khí đại sư hỗ trợ luyện chế, tăng thêm phù văn vân vân.

Bình Luận (0)
Comment