Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377: Thẩm Vấn

Chương 377: Thẩm vấn Chương 377: Thẩm vấn

Tôn ma ma ánh mắt kinh nghi bất định nhìn hắn, ngậm miệng lại.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, lại nói:

- Mấy nha hoàn này, những hộ vệ kia, là bị người nhà họ Tống mua chuộc sao? Chỗ Tam gia Tần gia có phải các ngươi làm hay không?

Hắn lại liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề.

Tôn ma ma vẫn ngậm miệng, vẻ mặt cười lạnh.

Tống Như Nguyệt bên cạnh rốt cục nhịn không được nói:

- Được rồi, đừng hỏi nữa. Làm gì có ai thẩm vấn phạm nhân như ngươi, cho dù đồ đần cũng sẽ không vì ngươi tùy tiện hỏi một câu như vậy, hắn sẽ nói cho ngươi biết.

Nói xong, đột nhiên trừng mắt với Tôn ma ma, phẫn nộ quát:

- Ngươi nếu trung thực, ta có thể cho ngươi toàn thây! Ngươi nếu ngoan cố, hôm nay sẽ chém ngươi thành muôn mảnh! Khiến ngươi vĩnh thế không được siêu sinh!

- Bây giờ bắt đầu! Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu! nếu ngươi dám không đáp...

- Mai nhi! Cầm giày đến! Quất mặt mo của nàng ta!

Mai nhi lập tức đáp ứng một tiếng, không biết từ chỗ nào tìm ra một chiếc giày, mắt lom lom đứng ở bên cạnh.

Tống Như Nguyệt tức giận hỏi:

- Nói! Rốt cuộc là ai để các ngươi đến ám sát chúng ta?

Tôn ma ma cười lạnh một tiếng, vẫn ngậm miệng không nói.

- Ba!

Mai nhi đột nhiên một giày quất lên mặt Tôn ma ma, trực tiếp tát bay một cái răng của bà, miệng trào máu.

Tống Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn về phía con rể mọt sách bên cạnh nói:

- Nhìn thấy không? Thẩm vấn phạm nhân, phải giống như vậy!

Tôn ma ma đột nhiên “Phi” phun ra một búng máu, lập tức chửi ầm lên:

- Tống Như Nguyệt! Ngươi tiện nhân đê tiện! Tự luyến xú mỹ vì tư lợi cuồng vọng tự đại, nịnh hót dối trá yêu khoác lác! Rõ ràng đã là lão bà ba mươi tuổi, cả ngày còn giả bộ nai tơ, giả dáng thiếu nữ buồn nôn đến cực điểm...

- Ba! Ba! Ba!

Tống Như Nguyệt cuống quít đoạt lấy giày trong tay Mai nhi, quất lên mặt Tôn ma ma, thẹn quá hóa giận tức hổn hển lớn tiếng phản bác:

- Ta hai mươi chín! Ta năm nay mới hai mươi chín!

- Ha ha ha ha ha...

Tôn ma ma cười ha ha, vẻ mặt đầy xem thường.

Lạc Thanh Chu quay người rời khỏi, đi tới cửa, tới gần Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- Là Tống gia, Tống gia lần này chạy thoát hai mươi ba người, trốn chỗ Trương gia. Đêm nay trong phủ Tam thúc xảy ra chuyện, chính là bọn họ làm. Nhà bọn họ người chết kẻ vong, chuẩn bị liều lĩnh trả thù Tần gia. Ngoại trừ Trương gia, khả năng còn có người khác hỗ trợ, nếu không không có khả năng trốn được nhiều người như vậy.

- Tôn ma ma thật ra là họ hàng xa Tống gia, lúc trước vào đây, Tống gia còn không biết, mấy năm gần đây Tống gia mới liên hệ với bà. Mấy nha hoàn và hai hộ vệ kia đều là Tống gia hao tốn giá tiền lớn mua chuộc.

- Còn có, Nhị tiểu thư, bọn họ cảm thấy ngươi là túi khôn là người quan trọng nhất Tần Phủ, còn quan trọng hơn phụ thân mẫu thân ngươi, cho nên đêm nay chuẩn bị liều lĩnh giết ngươi trước.

Tần Vi Mặc an tĩnh nghe hắn nói xong, sau đó khẽ gật đầu, cũng không hỏi hắn làm sao biết những thứ này, chỉ là thấp giọng nói:

- Bọn họ thực ngốc, định sẵn sẽ thất bại. Tỷ phu biết tại sao không?

- Vì sao?

Tần nhị tiểu thư khóe miệng giật giật, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Bởi vì bọn họ nhìn lầm người, túi khôn và người quan trọng nhất Tần phủ, không phải ta, mà là... Tỷ phu ngươi.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, trong lòng tự hỏi nên như thế nào đi Trương gia, giải quyết toàn bộ tất cả uy hiếp.

Nếu không hắn ăn ngủ không yên.

Đối phương cửa nát nhà tan, toàn tộc toàn bộ hủy diệt, đây chính là mối thù không đội trời chung, cho nên lần này khẳng định phải liều mạng giết chết tất cả người Tần gia.

Hắn nhất định phải trước một bước, nhổ cỏ tận gốc!

Hắn nhìn về phía ngoài.

Bên ngoài mười bước.

Dưới mái hiên, đạo thân ảnh lạnh lẽo ôm kiếm đứng chỗ đó, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn và Tần nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua hai cỗ thi thể hộ vệ trên hành lang, nói với Tần nhị tiểu thư bên cạnh:

- Nhị tiểu thư, ngươi đi vào trước, khuyên nhủ mẫu thân ngươi, đừng lãng phí nước miếng. Nên giết cứ giết, không cần giữ lại.

Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo đứng dưới mái hiên cách đó không xa khẽ thở ra một hơi, ôn nhu nói

- Tỷ phu, thật ra ta rất thích Hạ Thiền, đáng tiếc...

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, nói:

- Chờ thân thể nhị tiểu thư tốt lên, tự nhiên có thể lại gần nàng. Yên tâm đi, nhị tiểu thư sẽ không có chuyện gì.

Ánh mắt Tần Vi Mặc nhìn hắn thật sâu, nhẹ gật đầu:

- Ừm, đến lúc đó, ta sẽ ở chung với Hạ Thiền thật tốt, ta sẽ coi nàng là muội muội.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không tiếp tục nhiều lời, ra cửa, đi tới chỗ thiếu nữ ôm kiếm lạnh lẽo dưới mái hiên.

Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng hắn, mỉm cười, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Vi Mặc nhất định sẽ... lúc đó... Nàng làm tỷ tỷ, cũng không sao...

Bình Luận (0)
Comment