Lần này ra, tuyệt đối là thu hoạch lớn!
Lạc Thanh Chu nghỉ ngơi sơ sơ, lấy chủy thủ võ giả hắn đã hao tốn giá tiền rất lớn mua được ở tụ bảo các trong túi trữ vật ra, chuẩn bị mổ bụng con yêu thú này, nhìn xem trong có yêu đan không.
Nếu như con yêu thú này trong cơ thể có yêu đan, vậy lần thu hoạch này càng lớn hơn!
Lúc hắn cầm chủy thủ muốn động thủ mổ bụng, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ.
Trong lòng hắn nhảy lên, quay đầu nhìn lại.
Hai nam tử trung niên mặc trang phục màu đen, hai mắt sáng lên đi tới.
Lạc Thanh Chu đứng lên.
Hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, nhìn về phía hai người.
Hai người mặc trang phục võ giả kia, một cao một thấp, mặt mày bộ dáng có chút tương tự, hình như là một đôi huynh đệ.
- Tiểu huynh đệ vận khí thật tốt nha.
Một người mặt tươi cười nói:
- Huynh đệ chúng ta liên tục tới đây vài ngày, cũng không có gặp được yêu thú, lại bị ngươi gặp được. Yêu báo này là đồ tốt, da lông trân quý, trong bụng nói không chừng còn có yêu đan.
Hai huynh đệ đứng khoảng cách hơn năm bước, trên mặt lộ ra biểu tình cười như không cười.
Tên nam tử lùn mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ, bán da lông và yêu đan cho huynh đệ chúng ta. Cái khác, ngươi lấy đi, thấy sao?
Lạc Thanh Chu thu hồi chủy thủ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hai vị chuẩn bị ra giá bao nhiêu tiền?
Tên nam tử lùn nhếch miệng cười một tiếng, vươn năm ngón tay:
- Năm kim tệ.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam tử cao cười rạng rỡ nói:
- Tiểu huynh đệ, năm kim tệ đã rất tốt, mà ngươi còn có thể lấy những thứ khác của yêu báo. Nếu như gặp phải những người khác, ha ha, bọn hắn cũng không có hảo tâm như hai huynh đệ chúng ta đâu, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả chính ngươi, nói không chừng cũng phải ở lại Hắc Mộc lâm này.
Lạc Thanh Chu chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
Tên nam tử lùn ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng qua, cười lạnh nói:
- Vừa rồi một quyền cuối cùng kia của ngươi chúng ta đều thấy được, ngươi nhiều nhất là Luyện Gân cảnh giới? Hơn nữa thoạt nhìn, ngươi thể lực hình như cũng tiêu hao không sai biệt lắm, trên người còn bị thương.
Nói đến đây, hắn vuốt ve nắm đấm của mình, nhếch miệng cười nói:
- Huynh trưởng ta là Luyện Cốt cảnh, ta là Luyện Gân cảnh. Tiểu huynh đệ, làm người từng trải, ta khuyên ngươi phải nghĩ lại. Tiền tài mặc dù quan trọng, nhưng mạng nhỏ, mới là quan trọng nhất.
Lạc Thanh Chu yên lặng một lát, cúi đầu nhìn thi thể yêu báo trên đất một chút, vẻ mặt lại biến ảo một hồi, mới đưa tay ra nói:
- Mười kim tệ, ít nhất nhiêu đó.
Hai huynh đệ nhìn nhau, đột nhiên cười một tiếng.
Người nam tử cao không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp từ trong ngực móc ra túi tiền, từ trong lấy ra mười kim tệ, ném về phía hắn, mặt tươi cười nói:
- Tiểu huynh đệ, đây mới là lựa chọn thông minh nhất. Ngươi còn trẻ, muốn yêu thú, sau này có rất nhiều cơ hội.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận mười kim tệ, cẩn thận đếm, không nói một lời, xoay người rời khỏi.
- Hứ, còn tưởng hắn muốn hoạt động gân cốt một chút.
Tên nam tử lùn thấy hắn rất thức thời rời khỏi, lập tức cười nhạo một tiếng, hình như có chút thất vọng nho nhỏ.
Lập tức hai huynh đệ mặt mày hớn hở đi tới yêu báo trên đất.
Nếu như mỗi ngày đều gặp được tiểu tử nhát gan như vậy thật là chuyện tốt, vậy bọn họ còn cần cực khổ ở trong khu rừng rách nát này tìm yêu thú làm gì, trực tiếp ôm cây đợi thỏ là được.
- Đi thôi, trực tiếp kéo ra ngoài, đi ra chợ rồi mổ, nếu không máu me khó cầm, huyết nhục yêu báo này, cũng có người muốn.
- Thu vào túi trữ vật đi.
- Đợi lát nữa, để yêu khí nó tản đi lại nói.
Hai huynh đệ một người nắm một chân yêu báo, mừng khấp khởi đi ra ngoài rừng.
Lạc Thanh Chu bước nhanh rời khỏi.
Đang đi ra khoảng cách mấy chục mét đột nhiên nhìn thấy dưới một cây đại thụ bên cạnh, thiếu nữ roi da tên Nam Cung Mỹ Kiêu, vẻ mặt nhìn có chút hả hê nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Yêu báo kia đâu?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhún vai nói:
- Tốc độ quá nhanh, chạy.
Lạc Thanh Chu không nói tiếp, mặt âm trầm, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo phía sau hắn, lạnh giọng kích thích nói:
- Đáng thương, cực khổ liều mạng săn giết yêu thú, lại bị người ta đoạt đi. Cái này có lẽ chính là công dã tràng rồi.
Lạc Thanh Chu không để ý nàng, bước nhanh hơn.
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ bước nhanh đi theo phía sau hắn, cười nhạo nói:
- Thế nào, chạy nhanh như vậy, còn sợ người ta đuổi theo giết ngươi?
Lạc Thanh Chu quay đầu lại nói:
- Tại sao muốn đi theo ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Nhàm chán thôi, cho nên muốn nhìn dáng vẻ ủy khuất vô năng cuồng nộ của ngươi.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, tiếp tục đi tới phía trước.
Rất nhanh, hắn đi tới lối vào, đi đến một đầu đường nhỏ khác.