Một người ở trên xe ngựa, một người ở sau xe ngựa, ở giữa cách xa mười bước.
Yên lặng im ắng, đều không nói gì.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, mới lui vào, ngồi xuống trong xe, trong lòng không hiểu sao có chút đau buồn.
Tần nhị tiểu thư ngồi đối diện, yên lặng nhìn hắn.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa Tần phủ.
Trên bậc thang, Tống Như Nguyệt dẫn theo Mai nhi và các nha hoàn khác, sớm đã chờ ở đó.
Thấy xe ngựa trở về, mới thở dài một hơi.
Nhưng khi nhìn thấy người nào đó đỡ tiểu thư nhà nàng từ trong xe ra, sắc mặt nàng lại trầm xuống.
- Vi Mặc, đến, cẩn thận một chút.
Nàng bước nhanh xuống bậc thang, tự mình dìu khuê nữ nhà mình từ trên xe ngựa xuống, phòng ngừa người nào đó ở trước mặt mọi người tiếp tục chiếm tiện nghi khuê nữ nhà nàng.
- Đa tạ Nguyệt Vũ cô nương.
Tống Như Nguyệt nói lời cảm tạ với thiếu nữ trên lưng bạch mã.
Nguyệt Vũ gật đầu đáp lại, quay đầu ngựa, dẫn theo xe ngựa trở về, lúc gần đi, đột nhiên lại nhìn thiếu niên trên bậc thang nói:
- Lạc công tử, đêm mai có thời gian không? Nghe nói Uyên Ương Lâu đêm mai có trận thi hội, tài tử tài nữ Mạc Thành đều sẽ đi, không biết Lạc công tử có thể bồi tiểu nữ tử tới mở mang kiến thức một chút không?
Không đợi Lạc Thanh Chu trả lời, Tống Như Nguyệt lập tức nở nụ cười nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, Thanh Chu nhà ta gần đây tương đối bận rộn, vẫn luôn ở trong nhà đọc sách, không có thời gian ra ngoài. Nguyệt Vũ cô nương vẫn nên tìm người khác đi.
Nguyệt Vũ nhìn nàng một, mỉm cười, không tiếp tục nhiều lời:
- Được, là tiểu nữ tử đường đột.
Nói xong, dẫn theo xe ngựa rời khỏi.
Tống Như Nguyệt đứng ở trên bậc thang, nhìn tư thái thướt tha yểu điệu trên lưng ngựa nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt lấp lóe, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, xoay đầu lại, nhìn về phía người nào đó bên cạnh, vốn định xụ mặt răn dạy vài câu, nhịn một chút, ngữ khí chậm dần nói:
- Thanh Chu, ngươi cả ngày trong phòng đọc sách, không biết được bên ngoài có bao nhiêu loạn, càng không biết bên ngoài có bao nhiêu lừa đảo.
- Mà loại thi hội kia đều là một vài người không ra gì, chơi bời lêu lổng tham gia. Ngươi là người có chí hướng, lúc này sắp ăn tết, cách thi Hương càng ngày càng gần, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ, lúc này, cũng không thể lười biếng.
- Thanh Chu, không phải ta quản chặt, không cho ngươi đi ra ngoài chơi, ta chỉ là suy nghĩ cho ngươi, miễn cho ngươi ra ngoài kết giao vài bằng hữu không đứng đắn, bị người làm hư, đến lúc đó ảnh hưởng ngươi thi Hương, chẳng phải là phí công nhọc sức sao?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân nói đúng lắm, Thanh Chu vốn là không muốn đi tham gia.
Hắn chỉ nhìn vị nhạc mẫu đại nhân này một chút, đã nghe được trong lòng đối phương nói:【 Ghê tởm! con điếm kia không ngờ lại ở ngay trước mặt ta và Vi Mặc nhà ta câu dẫn tiểu tử thúi này, tiểu tử thúi này nếu đi cùng với nàng, nói không chừng đêm đó liền bị nàng câu dẫn lên giường! Đến lúc đó bị câu đi rồi, Tần gia chúng ta...】.
- Thanh Chu, sao không đi vào?
Tống Như Nguyệt lo lắng, đỡ khuê nữ nhà mình đi vào cửa chính, quay đầu lại nhì thấy tiểu tử thúi kia còn đứng ở ngoài cửa, lập tức trong lòng trầm xuống, chịu đựng giận dữ nói:
- Làm sao? Không nỡ xa vị Nguyệt Vũ cô nương kia?
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ngươi đỡ Nhị tiểu thư đi vào trước, ta chờ Hạ Thiền cô nương, nàng còn ở phía sau.
Tống Như Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ vẫn đứng cô độc ở ngoài đường, cau mày, không nói gì thêm, đỡ lấy khuê nữ nhà mình đi vào trước.
- Vi Mặc, Hạ Thiền sao lại đi theo rồi?
Đi vào sân nhỏ, nàng thấp giọng hỏi:
- Trưởng công chúa không phải có phái hộ vệ sao?
Tần Vi Mặc yên lặng, không trả lời.
Lúc đi vào hậu viện, mới dừng bước lại, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:
- Mẫu thân, ta muốn thử xem, cùng Hạ Thiền... Lại gần một chút. Có lẽ, ta sẽ không bài xích nàng nữa...
Tống Như Nguyệt sững sờ một chút, lập tức bác bỏ:
- Không được, trước kia cũng không phải không tiếp xúc qua, mỗi lần tới gần nàng, ngươi đều ho ra máu. Đừng lấy thân thể ngươi ra đùa, ngươi lại gần nàng làm gì? Nàng lại không nói lời nào, cũng sẽ không hàn huyên với ngươi, hoàn toàn không cần thiết.
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Không, mẫu thân, cần thiết...
Tống Như Nguyệt sững sờ một chút:
- Chỗ nào cần thiết?
Tần Vi Mặc không trả lời, trong mắt lộ ra vẻ quật cường.
Vì tỷ phu...
Ngoài phủ, trên bậc thang.
Hai bên ánh đèn chập chờn mờ nhạt.
Lạc Thanh Chu đứng ở nơi đó, trong lòng vừa suy nghĩ vừa chờ bóng người đơn bạc ven đường kia.
Nhưng đợi một hồi, lại đột nhiên phát hiện nàng đứng đó không nhúc nhích.
- Hạ Thiền! Ngươi làm gì vậy?
Hắn tỉnh hồn lại, hô một tiếng.
Hạ Thiền đứng ở ven đường cách đó không xa, ánh mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo, không trả lời, cũng không nhúc nhích.