Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 409: Nằm Mơ Có Thể Cười Tỉnh

Chương 409: Nằm mơ có thể cười tỉnh Chương 409: Nằm mơ có thể cười tỉnh

- Nói cái gì đó, cái gì phục thị hay không hầu hạ, ta lại không cần ngươi phục thị. Nhị tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, bệnh này của ngươi nhất định sẽ tốt, không sao đâu.

- Tỷ phu...

- Tốt, chớ nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.

- Tỷ phu, ngươi đừng đi...

- Không đi, ta an vị ở chỗ này, ôm ngươi. Ngươi nhanh ngủ đi, đừng có lại suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng.

Thiếu nữ áp sát vào trong ngực của hắn, cũng ôm chặt hắn.

Không biết qua bao lâu.

Nàng rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Nghe trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều ngủ say, Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm một hồi khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo nước mắt, nhăn đầu lông mày, khẽ thở một hơi.

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần ngả về tây.

Trong phòng yên tĩnh im ắng.

Ngoài phòng cũng không có bất kỳ âm thanh gì.

Châu nhi đi lấy đồ tựa hồ một đi không trở lại, một chút động tĩnh cũng không có.

Trong bất tri bất giác, trời chiều ráng đỏ, đã tới hoàng hôn.

Thu nhi ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thấp giọng hô một tiếng:

- Cô gia...

Hai tên nha hoàn đã sớm đứng chờ ở cửa, tận đến giờ phút này, nhịn không được gõ cửa.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tiến vào.

Thiếu nữ trong ngực vẫn đang ngủ say, khóe miệng còn mang theo một tia ý cười ngọt ngào.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Thu nhi đầu tiên đem đầu thò vào, ánh mắt nhìn về phía cái bàn, gặp nơi đó không có người, nhưng thấy được áo lông chồn tiểu thư nhà mình cởi ra trên mặt đất ở nơi đó, sắc mặt biến hóa, lại quay đầu, nhìn về phía giường mềm.

Trên giường vẫn không có người.

Nàng lúc này mới nhìn về phía buồng trong.

Cô gia ngồi bên giường, tiểu thư dựa vào trong ngực hắn, tóc xanh tán loạn, không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ.

Nàng có chút do dự, không biết nên đi vào không nên.

Lạc Thanh Chu vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng mau tới đây.

Thu nhi lúc này mới vào phòng, khép cửa phòng lại, dưới chân im lặng xốc lên rèm châu, tiến vào buồng trong, thấp giọng nói:

- Cô gia, tiểu thư ngủ thiếp đi?

- Ngủ hơn một canh giờ.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng dời thiếu nữ trong ngực ra, đặt lên giường, lập tức giúp nàng đắp chăn xong, thấp giọng nói:

- Thu nhi cô nương, ngươi chiếu cố tốt nàng, ta cần phải trở về.

Thu nhi nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Lạc Thanh Chu tựa hồ muốn giải thích một chút, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, mà hắn không có gì tốt để giải thích.

Hôn ngủ sờ soạng, kém chút đã đột phá một bước cuối cùng.

Cái này còn muốn giải thích cái gì?

Hắn xốc lên rèm châu đi ra ngoài, đi đến tới cái bàn gần cửa sổ, nhặt lên áo lông chồn màu tuyết trắng từ dưới đất, đặt ở bên trên cái ghế bên cạnh, lại liếc mắt nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy tuyên, quay người ra khỏi phòng.

Châu nhi đứng trên hành lang ở ngoài cửa, trong tay ôm một xấp giấy tuyên, gặp hắn đi ra, đem vật liệu đưa tới trước mặt hắn, dặn dò:

- Cô gia, những vật này rất quan trọng. Lão gia nói, ngoại trừ nhị tiểu thư và cô gia, ai cũng không thể nhìn, cô gia nhất định phải cẩn thận đảm bảo.

Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, nghi ngờ nói:

- Lão gia cũng nhắc đến ta sao?

Châu nhi gật đầu nói:

- Nhắc đến.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, nói cảm ơn, đi xuống bậc thang. Lúc đi đến tiểu viện, Châu nhi đột nhiên hỏi:

- Cô gia, ngươi vừa rồi ở trong phòng có chiếm tiện nghi tiểu thư nhà ta hay không?

Lạc Thanh Chu dừng chân, nghĩ nghĩ, quay đầu nói:

- Không có.

Châu nhi không tin.

Hắn lại nói:

- Bất quá, tiểu thư nhà ngươi chiếm tiện nghi của ta.

Nói xong, ôm đồ bước nhanh rời đi.

Châu nhi sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng của hắn, nhếch lên miệng nhỏ:

- Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, có thể bị tiểu thư nhà ta chủ động chiếm tiện nghi, nằm mơ đều có thể cười tỉnh đấy.

Trong phòng, trên giường.

Khóe miệng Tần nhị tiểu thư mang theo mỉm cười, tựa hồ đang mơ mộng đẹp, miệng còn phát ra nói mê:

- Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu ôm chồng giấy, một đường mất hồn mất vía.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung lúc, Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đứng trước cửa ra vào nhìn hắn nói:

- Cô gia, tối nay có đến thỉnh an tiểu thư nhà ta không?

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nhìn nàng nói:

- Đại tiểu thư hỏi ta à?

Bách Linh yếu ớt đáp:

- Không có.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lập tức hiểu được, nói:

-Được, vậy đêm nay ta tới.

Khóe miệng Bách Linh khẽ động, lộ ra một vòng ý cười, giòn tiếng nói:

- Cô gia, đêm nay đến sớm một chút nha.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi qua nhìn nội viện một chút, thấp giọng nói:

- Bách Linh, Hạ Thiền cô nương có ở đây không?

Bách Linh híp híp con ngươi, nói:

- Thiền Thiền đang ở trong phòng ngủ, làm sao, cô gia nhớ nàng? Muốn đi vào phòng ngủ với nàng hay không?

Lạc Thanh Chu cau mày một cái, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Đừng nói giỡn. Bách Linh, ta muốn hỏi một chút, gần đây Hạ Thiền đều là ban ngày đi ngủ?

Bình Luận (0)
Comment