Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414: Tương Giao

Chương 414: Tương giao Chương 414: Tương giao

Cho nên đêm nay hắn phải tiếp tục đi đến gặp kể chuyện xưa cho vị Nguyệt tiền bối kia.

Thuận tiện, xin phép nghỉ.

Đêm mai hắn muốn ở nhà ân ái cùng nương tử, không đi được.

Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, một đường theo gió mà đi, giống như ngự gió phi hành, bồng bềnh như tiên.

Chờ đến khi tới gần Uyên Ương lâu đột nhiên phát hiện bên trên đỉnh mái cong gần đó, thân ảnh xanh nhạt lúc đầu một mực đứng ở trên kia lại biến thành đạo thân ảnh màu đỏ.

Vị Nguyệt tiền bối kia tựa hồ còn không có tới.

Tới là bằng hữu của nàng.

Lạc Thanh Chu đứng giữa không trung, nhìn thân ảnh màu đỏ kia một chút, lúc đang muốn quay người rời đi, thân ảnh màu đỏ bên trên mái cong đột nhiên lóe lên, vậy mà trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Thế nào, không muốn nhìn thấy ta?

Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình, đành phải cung kính nói:

- Tiền bối, vãn bối chỉ không dám đi qua, sợ quấy rầy tiền bối.

Thân ảnh màu đỏ nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Đi thôi, cùng ta trở về.

Lạc Thanh Chu sững sờ, tung bay ở tại chỗ không nhúc nhích.

Thân ảnh màu đỏ lại nhìn hắn vài lần, ngữ khí chậm dần:

- Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi. Ta nơi đó có thật nhiều phương pháp tu luyện thần hồn, đều có thể truyền thụ cho ngươi. Nàng có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi. Nàng không thể cho ngươi, ta vẫn có thể cho ngươi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Thật có lỗi, tiền bối, vãn bối muốn ở chỗ này chờ Nguyệt tiền bối.

Thân ảnh màu đỏ nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc một hồi, nói:

- Ngươi cùng với nàng, đến cùng là quan hệ như thế nào? Các ngươi là thế nào quen biết?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Vãn bối và Nguyệt tiền bối bèo nước gặp nhau, nhưng mới quen đã thân, Nguyệt tiền bối đã từng đã cứu vãn bối. Vãn bối coi xem nàng như trưởng bối, tỷ tỷ, và bằng hữu.

Thân ảnh màu đỏ cười lạnh một tiếng:

- Trưởng bối, tỷ tỷ, bằng hữu, có phải qua mấy ngày, liền muốn biến thành nương tử rồi hay không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Bẩm tiền bối, vãn bối đã có nương tử.

Khóe miệng thân ảnh màu đỏ lộ ra một tia mỉa mai:

- Có nương tử càng tốt chứ sao? Vừa hay, nàng cũng có phu quân. Các ngươi ở bên ngoài thần hồn yêu đương vụng trộm, chẳng phải rất kích thích?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Tiền bối tựa hồ có rất oán khí đối với Nguyệt tiền bối? Là bởi vì Nguyệt tiền bối ưu tú hơn tiền bối sao?

Vừa nghe lời này, thân ảnh màu đỏ toàn thân đột nhiên “Hoa” một tiếng, hồng mang nổ bắn ra, như hỏa diễm thiêu đốt, khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí, lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn chết?

Một cỗ khí tức nóng hổi đập vào mặt.

Lạc Thanh Chu vừa muốn nhanh chóng thối lui, trước người đột nhiên vẩy xuống một tia ánh trăng, lập tức, một đạo ánh sáng nhu hòa che ở trước mặt hắn, trong nháy mắt biến thành một đạo thân ảnh màu xanh nhạt.

Khí tức nóng hổi cùng sát khí mãnh liệt kia đập vào mặt cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh đứng trước người hắn, không có bất kỳ lời nào, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ im lặng nhìn đối phương.

Hồng mang và hỏa diễm trên người thân ảnh màu đỏ lập tức dần dần biến mất.

Rất nhanh, khôi phục bình tĩnh.

- Là trong lòng có cảm ứng sao? Quả nhiên không hổ là bằng hữu cùng tỷ đệ thần hồn “tương giao”, hắn vừa gặp nguy hiểm, ngươi trong nháy mắt đã chạy đến, chậc chậc.

Thân ảnh màu đỏ mỉa mai.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, xoay người lại, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Âm thanh vẫn như cũ lạnh lùng linh hoạt kỳ ảo, nhưng Lạc Thanh Chu nghe trong lỗ tai lại cảm giác ôn nhu và thân thiết hơn bất cứ thứ gì.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng nàng, bay về phía Uyên Ương lâu.

- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay còn muốn kể chuyện xưa không?

Đi vào mái nhà, hắn chủ động hỏi.

Lúc này, thân ảnh màu đỏ cũng mặt dạn mày dày bay tới, bay xuống bên trên một mái cong khác bên cạnh, giọng lạnh lùng nói:

- Nói.

Lạc Thanh Chu sững sờ một chút, nhịn không được nhìn nàng một cái, trong lòng nói thầm: “Da mặt người này đủ dày.”

Hắn không để ý tới nàng, ánh mắt nhìn thân ảnh xanh nhạt trước người.

Trầm mặc một hồi, thân ảnh xanh nhạt mới nói:

- Chờ nàng đi lại nói.

Thân ảnh màu đỏ “A” một tiếng, trực tiếp xoay người, nhìn về đêm tối phía xa xa giống như nàng, nói:

- Ta mỗi đêm đều không đi.

Nóc nhà lâm vào một trận yên tĩnh.

Gió đêm nghẹn ngào thổi cờ xí* lầu dưới bay phất phới.

*cờ dùng để đón rước, trang trí trong các dịp lễ lớn

Lạc Thanh Chu không muốn lãng phí thời gian, ngồi xuống nóc nhà, bắt đầu yên lặng tu luyện tâm pháp thần hồn ngày trước được truyền thụ.

Ánh trăng chiếu xuống, giống như dát lên một tầng nguyệt y thật mỏng cho hắn.

Một tia sáng kỳ dị bắt đầu chậm rãi chảy xuôi trong cơ thể thần hồn của hắn, như khí lưu, vận chuyển trên dưới vòng đi vòng lại.

Bình Luận (0)
Comment