Hạ Thiền ôm kiếm, đầy người bột trắng đứng ở đó, ánh mắt đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
- Vừa rồi mời ngươi, không phải ngươi không tới sao?
Lạc Thanh Chu xác định nàng không thấy nửa người dưới của mình, mới đứng lên hỏi.
Hạ Thiền đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt nàng một hồi, mới cẩn thận từng li từng tí mời lần nữa:
- Muốn xuống tắm không? Rất thoải mái.
Lập tức lại vội vàng tăng thêm một câu:
- Ta không nhìn ngươi, ban đêm mắt ta không tốt lắm, mà chỗ này khắp nơi đều là sương mù, có muốn nhìn cũng thấy không rõ lắm.
Nói xong, xoay người, đưa lưng về phía nàng, an ủi:
- Không có chuyện gì, mau xuống đây đi. Nơi này rất cạn, sẽ không chìm xuống, mà có ta ở đây bên cạnh bảo vệ ngươi.
Thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh.
Hắn lại nói:
- Yên tâm, cô gia là người đọc sách, là chính nhân quân tử, phi lễ chớ nhìn, tuyệt sẽ không nhìn trộm khi dễ ngươi.
Lại qua một lát.
Hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Trên bờ làm gì cón có bóng người!
Nha đầu kia không biết khi nào sớm đã rời khỏi.
..
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, bĩu môi trách móc vài câu, nhanh chóng kỳ cọ toàn thân, sau đó lên bờ, mặc y phục về nhà.
Lúc này đã là ba canh.
Trong phòng ngẫm nghĩ, hắn lập tức khóa cửa phòng lại, thần hồn xuất khiếu.
Lập tức rời khỏi Tần phủ, nhanh chóng lướt tới chỗ giết người trước đó.
Trừ người đội tuần tra và người của quan phủ sẽ đi tới hiện trường ra, chỉ sợ những người khác Tống gia, hoặc là người biết chuyện báo tin cho Tống gia cũng sẽ nhịn không được đi xem một chút.
Đêm nay diệt trừ tám người, còn có mười lăm người.
Hắn nhất định phải mau chóng tìm ra bọn hắn, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nhổ cỏ tận gốc!
Hắn một đường nhanh như tia chớp, rất mau đã đến phủ đệ Tần Tam gia, rơi xuống trên một tòa lầu các, ở trên cao nhìn xuống, quan sát bên dưới, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa sau trước đó xảy ra trận chiến và trong hẻm nhỏ, cùng bốn hẻm nhỏ chỗ lối rẽ.
Tần phủ.
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Lúc Lạc Thanh Chu mới từ trong hồ đứng lên không lâu, thiếu nữ vừa rồi rời khỏi đột nhiên lại từ cửa đi vào, quay trở về tới bên hồ.
Nhưng người trong hồ nước đã đi mất.
Nàng ngơ ngác đứng bên bờ, một tay cầm kiếm, một tay mang theo y phục vừa rồi về nhà lấy đến, ánh mắt nhìn qua nước hồ trống không và khối đá hắn vừa nằm, đứng nơi đó hồi lâu, hồi lâu...
Hẻm nhỏ bị bó đuốc chiếu sáng.
Cửa sau phủ đệ Tam Tần gia, thi thể và máu tươi đầy đất.
Những thi thể này đều bị trọng quyền đập chia năm xẻ bảy, vô cùng thê thảm, mà trong cửa ngoài cửa, đầy đất đầy tường đều là bột phấn màu trắng.
Đội tuần tra và quan nha quan phủ phái tới, lập tức phong tỏa hiện trường, bắt đầu lần lượt chắp vá thi thể.
Tống gia đều là trọng phạm mưu phản, mỗi một bộ thi thể đều nhất định phải xác nhận rõ ràng, không được có nửa điểm sơ sẩy.
Lạc Thanh Chu bay giữa không trung trong đêm tối, cẩn thận quan sát hồi lâu.
Nhưng cũng không có phát hiện người nào khả nghi đến đây nhìn trộm.
Không bao lâu, những người kia đem thi thể trên đất chở đi, bắt đầu tán đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn rời khỏi, đột nhiên trong lòng khẽ động, lại cúi đầu nhìn đội tuần tra viên và nhân viên quan phủ trong hẻm nhỏ một chút, lập tức vô thanh vô tức theo sau.
Thi thể toàn bộ bị chở về quan phủ.
Những quan nha quan phủ kia sau khi đi vào nha môn, cũng chưa hề đi ra.
Lạc Thanh Chu lập tức lại đuổi tới một đội tuần tra kia.
Sau nửa canh giờ.
Chi đội tuần tra kia hình như bắt đầu thay ca, bảy nhân viên tốp năm tốp ba tán đi, có người về nhà đi ngủ, có người đi quán rượu uống rượu.
Một người trong đó, lúc đi vào một hẻm nhỏ, đột nhiên bước nhanh hơn, đồng thời còn quay đầu nhìn quanh thêm vài lần.
Lạc Thanh Chu ở giữa không trung nhìn thấy, lập tức đi theo hắn.
Đó là một thanh niên dáng người khôi ngô, bên hông cài một thanh đao bản rộng, chỗ thái dương có một vết sẹo ngang, xuyên đường lớn qua ngõ hẻm, rất mau tới một tòa thanh lâu xa hoa treo đèn đuốc sáng trưng.
Thiên Tiên lâu tiếng tăm lừng lẫy trong thành.
Hắn ta đầu tiên là đi tới cửa chính, trái phải nhìn quanh một phen, lại đột nhiên ngoặt vào hẻm nhỏ bên cạnh, đi thẳng tới cửa sau Thiên Tiên lâu.
- Cộc cộc cộc!
Bước nhanh đi vào cửa sau, hắn ta đưa tay gõ cửa, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác nhìn qua phương hướng cửa ngõ.
Rất nhanh, trong cửa truyền đến một tiếng nữ tử nũng nịu:
- Ai?
Người kia lập tức thấp giọng đáp:
- Ta, Trương Vũ!
- Kẹt kẹt...
Cửa sau mở ra, một cánh tay dài nhỏ đột nhiên từ trong cửa đưa ra ngoài, từng chút từng chút kéo hắn vào, thấp giọng nói:
- Không ai đi theo chứ?
- Không, mau dẫn ta đi qua, bên ngoài xảy ra chuyện lớn!
Thanh niên tên Trương Vũ, lập tức đóng cửa lại, thấp giọng nói.