Ghê tởm!
- Hắn, có lẽ có chuyện... Mà ngươi lại không, nhìn thấy hắn...
- Thiền Thiền, ngươi làm sao giống như nhị tiểu thư rồi, cái gì đều muốn bảo vệ cho hắn đây? Ta nói hắn đi, hắn liền đi! Coi như hắn thật có chuyện muốn đi nơi đó, trước đó đi Linh Thiền Nguyệt cung, cũng nên sớm nói rõ ràng cho chúng ta, thế mà gạt chúng ta nói đi về nhà đi ngủ, sau đó lại lén lút một mình ra ngoài đến đó! Hắn chính là chột dạ, khẳng định muốn đi đến nơi xấu xa kia, bị những nữ nhân bẩn kia đùa bỡn!
Thiếu nữ cúi đầu xuống, lại trầm mặc trong chốc lát, nói khẽ:
- Bách Linh... Không, không có sao... Nam nhân, đừng quá quản, thật chặt...
- ? ? ?
Bách Linh nhìn nàng, giống như đang nhìn một kẻ ngu.
Trong viện.
Châu nhi và Thu nhi hai mặt nhìn nhau, tựa hồ muốn nói gì, lại nhịn được.
- Được rồi, ta tiếp tục luyện phi đao của ta. Nếu có một ngày người nào đó dám khi dễ tiểu thư nhà chúng ta, hừ hừ, phi đao này của Châu nhi ta cũng không ăn chay.
- Bạch!
- Xem đao! Phi đao của Châu nhi, chặt đứt đến rễ!
Khóe miệng Thu nhi co quắp một chút, quay người về tới trong phòng, ánh mắt rơi vào trên giày ngoài cửa.
Nghĩ nghĩ, nàng cầm đôi giày lên đi vào trong viện, đi qua cầm bàn chải, ngồi xổm ở nơi đó, bắt đầu cẩn thận chà.
Châu nhi quay sang nhìn một chút, hừ lạnh nói:
- Giày bẩn như thế, đế giày còn có bùn, khẳng định ra ngoài làm chuyện xấu. Thu nhi, ngươi làm gì tốt đối với hắn như vậy? Lại quỳ giúp hắn cởi giày, lại lén lút giúp hắn chà giày, quả nhiên thèm muốn thân thể của hắn, đúng hay không?
Thu nhi cúi đầu chà giày, không có để ý đế nàng.
- Bạch!
Châu nhi lại ném ra một cái phi đao, khẽ nói:
- Dù sao ta cũng không có xinh đẹp như ngươi, cũng không có ôn nhu quan tâm như ngươi. Đến lúc đó cô gia nếu thật... Hừ, hắn khẳng định chỉ thương ngươi, mới không để ý tới ta. Không đúng, có khả năng sẽ còn cố ý ngược đãi ta. Cho nên phải cố gắng luyện tập phi đao, tựa như Hạ Thiền tỷ tỷ, chỉ cần lạnh lùng liếc hắn một cái đã có thể hù hắn sợ.
Thu nhi nín cười, ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói:
- Châu nhi, đừng nói bậy, cô gia không phải người như vậy.
- Hừ, hắn bây giờ còn chưa có lấy vào tay! Nam nhân không đều giống nhau, chờ đắc thủ rồi, bản tính tự nhiên sẽ bạo lộ ra.
Thu nhi cười cười, không tiếp tục tranh luận cùng với nàng.
Tiểu thư thông minh như vậy, cô gia là hạng người gì, tự nhiên sẽ rõ ràng, nếu không, không có khả năng vừa gặp đã cảm mến cô gia, khăng khăng một mực.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Sau khi Bách Linh trở về, cũng bước nhanh đến hậu hoa viên cáo trạng.
- Tiểu thư, cô gia vừa mới đi thanh lâu, sau khi trở về lại trốn đến gian phòng của nhị tiểu thư. Nô tỳ vừa rồi đi tìm hắn, hắn cũng không dám ra ngoài.
Thân ảnh tuyết trắng bên trong đình trầm mặc một hồi, nói:
- Hạ Thiền đâu?
Bách Linh thở dài một hơi:
- Thiền Thiền không có trở về, đoán chừng lại đi luyện kiếm, hoặc là lại đi đến chỗ cô gia nơi đó ngẩn người. Tiểu thư, Thiền Thiền thật đáng thương, ta muốn... Nói cho cô gia.
Gió đêm phất qua, váy trắng của thiếu nữ chập chờn trong đình, tóc xanh khẽ nhếch, cũng không lại nói tiếp.
Hồ nước ngoài đình, ao nước gợn sóng, đánh nát ánh trăng.
Trong mắt thiếu nữ, ánh sao lấp lánh.
Mai Hương uyển.
Trong phòng.
Ánh nến trong góc tối vẫn như cũ đốt cháy tạo ra ánh sáng mờ nhạt.
Trong phòng trên giường, hai người cùng một chỗ ôm nhau, cái trán chạm nhau, ôn nhu nói chuyện.
- Tỷ phu, ngươi muốn làm sao cảm tạ Vi Mặc đây?
- Người một nhà, không cần nói lời hai nhà.
- Tỷ phu, cái gì là người một nhà? Tỷ phu và cô em vợ, hay là...
- Nhị tiểu thư, ngươi thích Thục quốc, hay Ngụy quốc, hoặc là Ngô quốc?
- Thích tỷ phu.
- Nhị tiểu thư, ngươi không phải thích thi từ sao? Chúng ta tâm sự những thi từ bên trong « Thạch Đầu Ký » kia đi, Lâm muội muội...
- Tỷ phu Lâm muội muội đâu? Tỷ phu, có thể hay không thêm cho Lâm muội muội một tỷ phu tốt?
- Nhị tiểu thư, có thể đừng gây sự hay không?
- Không, vẫn thích gây...
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần dày.
Bên trên mái cong Uyên Ương lâu, thân ảnh màu đỏ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đứng yên thật lâu.
Ánh sáng đỏ chói bao phủ toàn bộ thân thể và gương mặt của nàng.
Trong con mắt của nàng tràn đầy mâu thuẫn cùng khuất nhục.
- Sư tôn... Ca ca...
- Ca ca... Sư tôn...
- Sư tôn ca ca...
- Oanh!
Hồng mang toàn thân nàng đột nhiên nổ bắn ra, váy đỏ phấp phới, tóc dài bay múa, hai đầu lông mày xuất hiện một đạo ấn ký hình hỏa diễm, toàn bộ thân thể giống như thiêu đốt lên ngọn lửa cháy hừng hực, khí thế đáng sợ.
…
- Oanh!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Trong thạch thất đáy hồ, Lạc Thanh Chu đang ra từng động tác nặng nề hung hãn tu luyện « Hám Sơn Bá Quyền ».
Lúc này sáng ngày hôm sau không lâu.
Tối hôm qua còn chưa tới ba canh, hắn đã ngủ thiếp đi, cho nên hôm nay dậy rất sớm.