- Ta còn có thể lui một bước, để vị bạn tri kỷ kia của ngươi thân tình gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ngươi cũng biết thân phận địa vị của ta, để hắn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, là nhượng bộ lớn nhất ta làm được.
- Chuyện khác, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Hắn cũng không có tư cách kia.
Thân ảnh màu đỏ nói xong, thu lại hồng mang trên người, lộ ra một bộ váy áo hỏa hồng, cùng gương mặt cao gầy thướt tha, tư thái xinh đẹp uy nghiêm, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, ánh mắt sáng rực mà nhìn nàng.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn dung nhan chân thực của nàng một chút, âm thanh vẫn thanh lãnh linh hoạt kỳ ảo như cũ:
- Bái hắn làm thầy, hoặc là gọi hắn ca ca.
Khóe mặt thân ảnh màu đỏ giật một cái:
- Ngươi thật muốn cá chết lưới rách?
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn về bóng tối phía xa xa, thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao?
Thần sắc trên mặt thân ảnh màu đỏ trì trệ, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt, hít sâu một hơi, đồi núi cao ngất trước ngực chập trùng một chút, cười lạnh nói:
- Ngươi đương nhiên sẽ không để ý, nhưng hắn thì chưa hẳn. Trong lòng hắn hẳn là rất sùng bái ngươi? Nếu như hắn biết những chuyện này, chỉ sợ trong lòng sẽ xem thường ngươi, nói không chừng đến lúc đó sẽ thay lòng đổi dạ, đi theo ta.
m thanh của thân ảnh xanh nhạt vẫn thanh lãnh bình thản như cũ:
- Ngươi có thể thử một chút.
- Thử một chút liền thử một chút!
...
Tần phủ.
Sau khi Bách Linh và Hạ Thiền rời đi, Lạc Thanh Chu bàn giao Tiểu Điệp một tiếng liền đi hậu viện, tiếp tục luyện tập quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi » bên trong « Mai Hoa Bảo Điển ».
Trong lúc nhất thời, lá rụng bay tán loạn trong hậu viện, quyền ảnh trùng điệp.
Bộ quyền pháp này cần bộ pháp cùng thân pháp phối hợp, tốc độ phải nhanh, ra quyền mau lẹ, một quyền đánh ra, quyền ảnh chưa tán, một quyền khác lại đánh ra.
Đồng thời, trên dưới trái phải trước sau đều cần chiếu cố.
Lúc phòng thủ giọt nước không lọt, lúc tấn công phô thiên cái địa (khí thế rợp trời kín đất, mạnh mẽ, lớn lao.
Mặc dù uy lực không có cách nào so sánh cùng Bôn Lôi Quyền và Hám Sơn Bá Quyền, nhưng không có khuyết điểm quá mức tiêu hao năng lượng cùng phòng thủ quá yếu như cả hai.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Dưới ánh trăng, thân ảnh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mơ hồ, đánh ra quyền ảnh ngay từ đầu chỉ có phía trước, thời gian dần trôi qua, xung quanh đều bắt đầu xuất hiện.
Tiểu Điệp khóa cửa trước, ở trong viện thêu hoa, phòng ngừa có người tiến đến quấy rầy.
Lúc này.
Hậu hoa viên Linh Thiền Nguyệt cung.
Dưới cây hoa đào, Hạ Thiền cũng đang luyện kiếm, kiếm chiêu càng hung hiểm bá đạo hơn so với dĩ vãng, công kích trực tiếp không có quy tắc, mỗi một chiêu đều là sát chiêu!
Trong lương đình bên cạnh.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang nhìn ánh trăng trong hồ nước ngẩn người.
Bách Linh lười biếng tựa trên lan can màu đỏ thắm, một tay cầm bó hoa, một tay năm ngón tay lắc lư, một thanh phi đao xanh nhạt mẫn xoay chuyển ở giữa mấy ngón tay ngọc sáng như tuyết linh, vừa đi vừa về tung bay.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Vườn hoa ngoại trừ âm thanh luyện kiếm, chỉ có tiếng gió.
Lúc rạng sáng.
Quần áo toàn thân Lạc Thanh Chu ướt đẫm, về tới trong phòng.
Tiểu Điệp sớm đã sớm đun nước nóng.
Lạc Thanh Chu vào phòng ngâm bồn tắm, giỏ vào thùng dược thủy luyện gân, linh dịch đen như mực và linh dịch xanh đậm.
Nước sạch trong thùng rất nhanh đổi màu.
Nhưng rất nhanh lại khôi phục lại trong suốt.
Lạc Thanh Chu tựa ở bên thùng, sau khi hấp thu những nước thuốc và linh dịch, bắp thịt toàn thân, da thịt bắt đầu phát nhiệt nóng lên, giống như có rất nhiều khí lưu vừa đi vừa về không ngừng chảy xuôi cọ rửa ở trong toàn thân, hắn thoải mái đến nỗi rên rỉ thành tiếng.
Tiểu Điệp đang ở đằng sau giúp hắn chà lưng bóp lưng, ánh mắt cổ quái nhìn hắn một cái, lại thò cổ dài ra vụng trộm nhìn vào trong thùng mấy lần, gương mặt có chút nóng lên.
Của công tử thật lớn, hai cái tay nhỏ của mình chỉ sợ đều cầm không được, nàng nhớ kỹ lúc đầu của công tử không có lớn như nắm đấm hiện tại.
Bàn tay Lạc Thanh Chu từ trong nước nắm chặt lại, nhìn thoáng qua mu bàn tay, màng da bóng loáng rắn chắc, sờ vào thì vô cùng có xúc cảm và co dãn, có ánh đèn chiếu rọi, lóe ra tia sáng dị dạng, nhìn qua tựa hồ không có khác biệt gì lúc trước, nhưng độ cứng và tính bền dẻo hiện tại đều không phải lúc trước có thể so sánh.
- Tiểu Điệp, ngươi đoán công tử đánh ra một quyền này, ngươi sẽ khóc bao lâu?
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, có chút đắc ý hỏi.
Ánh mắt tiểu nha đầu hơi sợ nhìn nắm đấm, đáp:
- Có thể nô tỳ sẽ trực tiếp đau đến hôn mê... Công tử, thân thể nô tỳ yếu đuối, không chịu được...
Lạc Thanh Chu giơ ra một cái nắm đấm khác khỏi nước, nhẹ nhàng đụng nhau một chút, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, giống như kim loại đánh vào nhau.