Da thịt non mịn trơn nhẵn, ôn nhuận như ngọc.
Lạc Thanh Chu lại an tĩnh nhìn một hồi, tiến tới nhẹ nhàng hôn trán của nàng một cái, lập tức đứng người lên, chuẩn bị rời đi.
Hắn chuẩn bị đi ra giường mỹ nhân nằm một hồi.
Thiếu nữ này đang ngủ ngon, thật vất vả không có ho khan, để nàng ngủ thêm một hồi đi.
Nhưng ngay khi hắn xoay người muốn rời khỏi, sau lưng lại đột nhiên vang lên một tiếng nói nũng nịu lười biếng của người vừa tỉnh ngủ:
- Tỷ phu...
Một cánh tay nhỏ lập tức đưa ra từ trong chăn nắm thật chặt một ngón tay của hắn, nói:
- Không cho phép đi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt, xoay người nhìn lại.
Thiếu nữ vừa mới vẫn còn ngủ say trên giường lúc này đã mở mắt, ánh mắt buồn ngủ nhập nhèm nhìn hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên:
- Tỷ phu, không cho phép đi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc:
- Ngươi tỉnh từ khi nào?
Trong mắt thiếu nữ lộ ra một ý cười nhợt nhạt:
- Không nói cho ngươi.
Nói rồi đột nhiên vén chăn lên, lộ ra ngọc thể thiếu nữ đang mặc váy ngủ lụa mỏng tư thái chập trùng như ẩn như hiện, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn:
- Tỷ phu, mau vào... Bên trong ấm áp...
Lạc Thanh Chu do dự một chút, cởi xuống vớ chân, chuẩn bị đi lên.
Thiếu nữ mềm giọng nói:
- Tỷ phu, quần áo...
Lạc Thanh Chu đành phải lại cởi bỏ áo ngoài, sau đó lên giường, chui vào trong chăn.
Bên trong quả nhiên rất ấm áp.
Thiếu nữ xê dịch thân thể một chút, nhường chỗ cho hắn.
Bất quá chờ hắn nằm xuống, nàng lại lập tức dời trở về, hai tay tuyết trắng mềm mại ôm thật chặt cổ của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ, lông mày có chút nhíu lại nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc vừa mới nằm mơ... Mơ thấy tỷ phu bị Trưởng công chúa cướp đi, mang đến quân doanh, bị... Bị Nguyệt Vũ cô nương các nàng khi dễ...
Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:
- Nhị tiểu thư đang suy nghĩ gì đấy, coi như tỷ phu nhà ngươi bị Trưởng công chúa mang đi, cũng là cung cung kính kính hầu hạ, nào sẽ để người khác khi dễ.
Thiếu nữ “Phốc phốc” cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài:
- Tỷ phu dường như rất tự luyến.
Lập tức lại vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Người ta cũng không phải nói loại khi dễ kia.
Gương mặt hai người cơ hồ dính vào cùng nhau.
Thiếu nữ hà hơi như lan, hai con ngươi như thu thủy nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đối mặt hai mắt của nàng, nói khẽ:
- Nhị tiểu thư nói là loại khi dễ nào?
Thiếu nữ đột nhiên hôn vào miệng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể nhích lên, chậm rãi đè ở trên người hắn.
Hôn lấy một hồi lâu, khép lại hàm răng trắng noãn, nhẹ nhàng cắn môi của hắn một chút, lúc này mới chậm rãi buông ra, tựa vào trên người hắn, ở trên cao nhìn xuống, hai con ngươi nhu tình như nước nhìn hắn nói:
- Loại này... Khi dễ như thế.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Hai người cứ nằm như vậy, hai mắt nhìn nhau, hô hấp tương dung, nhịp tim tương hòa, giống như toàn bộ thế giới đều an tĩnh, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp và nhịp tim lẫn nhau.
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư...
- Gọi ta Vi Mặc.
- Vi Mặc.
- Thanh Chu ca ca...
- ...
- Chu ca ca...
- Chớ gọi như vậy.
- Ca ca, ca ca...
- Đừng kêu ca ca.
- Phu quân, phu quân...
-... Nhị tiểu thư, ngươi đây là dẫn lửa thiêu thân...
- Tỷ phu, ca ca, phu quân... Tỷ phu, ca ca, phu ngô...
Lạc Thanh Chu đột nhiên dùng miệng ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.
Lập tức ôm thân thể kiều nhuyễn của nàng, đột nhiên lật một cái, đặt nàng ở phía dưới, hai tay rời khỏi bên hông tinh tế mềm mại của nàng, bắt đầu cởi ra vạt áo của nàng.
Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, hô hấp dồn dập, hai tay ôm thật chặt cổ của hắn, hai con ngươi mê ly đáp lại nụ hôn của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm...
Nhưng Lạc Thanh Chu đột nhiên tỉnh táo lại, thấy bộ ngực nàng chập trùng, gương mặt đỏ trắng giao nhau, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, vội vàng buông ra, rời khỏi trên người nàng, cầm bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Nhị tiểu thư, đừng kích động, ta nói với ngươi một chuyện.
Thiếu nữ lại ôm chặt hắn, dán ở trong ngực hắn, gương mặt nóng hổi vuốt ve cổ của hắn, miệng nhẹ giọng nỉ non:
- Tỷ phu, khi dễ... Khi dễ Vi Mặc...
- Nhị tiểu thư, ta ngày mai muốn đi thanh lâu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói.
Thân thể thiếu nữ bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, đình chỉ vuốt ve cổ hắn, ngẩn ngơ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Nhị tiểu thư, nếu như Bách Linh các nàng tìm ta, ngươi có thể giúp ta che giấu không?
Thiếu nữ:
- ...
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Tối hôm qua ta vụng trộm đi thanh lâu, ở hậu hoa viên nơi đó gặp được một nữ tử, nữ tử kia lúc ấy đang ngồi xổm ở trong bụi hoa, gặp ta đi qua, kéo ta lại, cưỡng ép đem ta kéo vào bên trong lâu, kéo đến gian phòng trên lầu...
Tần Vi Mặc lập tức rời khỏi ngực hắn, xê dịch ra ngoài một chút, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhìn mặt hắn rồi hai mắt hắn hỏi:
- Tỷ phu, sau đó thì sao?