Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469: Giết Người Cắt Đầu, Nam Nữ Phối Hợp, Làm Việc Không Mệt

Chương 469: Giết người cắt đầu, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt Chương 469: Giết người cắt đầu, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt

- Bạch! Bạch! Bạch!

Hạ Thiền cầm kiếm canh giữ ở cửa vào, như chém dưa thái rau, dễ dàng, một kiếm đòi mạng một tên.

Hết thảy có năm người vọt ra, cũng không có chút sức chống cự, bị đâm xuyên yết hầu.

Lạc Thanh Chu lấy ra chủy thủ và bao tải của võ giả, canh giữ ở bên cạnh nàng, mỗi khi ngã xuống một người, hắn đi qua nhanh chóng cắt mất đầu của bọn hắn.

Một nam một nữ này, một đứng một ngồi xổm, giết người cắt đầu, phối hợp ăn ý.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.

Cơ hồ trong nháy mắt, năm cái đầu lâu lại thêm ba cái đầu lâu vừa rồi kia đều tiến vào trong bao bố của Lạc Thanh Chu.

Mặt đất bắt đầu nóng bỏng.

Lạc Thanh Chu lập tức thu bao tải vào túi trữ vật lần trước “nhặt được” trong Hắc Mộc lâm, lập tức lôi kéo thiếu nữ cầm kiếm bên cạnh, nói:

- Đi, Thiền Thiền, đi về tắm trước thay y phục, lại đi ăn cơm tặng lễ.

Thiếu nữ bị hắn lôi kéo xông ra ngoài, tay nhỏ bị tay hắn nắm thật chặt cũng lặng lẽ nắm chặt lại ngón tay của hắn, quay đầu nhìn lén hắn một chút.

Hắn, dưới ánh trăng giết người phóng hỏa, còn giấu trong người tám cái đầu người đẫm máu lại vẫn như cũ... Đẹp mắt như thế.

Thành Quốc phủ.

Bên trong sảnh đãi khách, đèn đuốc sáng trưng.

Bọn nha hoàn bưng tới điểm tâm vừa ra lò, cùng trà nóng vừa pha, theo thứ tự đặt ở bên cạnh khách nhân trên bàn trà.

Lạc Diên Niên ngồi tại chủ vị, đang tươi cười đầy mặt nói với Tần Văn Chính.

Thần sắc Tần Văn Chính uy nghiêm, ngẫu nhiên nói lên vài câu.

Một bên khác.

Vương thị ngồi bên cạnh Tống Như Nguyệt, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, bồi tiếp nói chuyện.

Nhưng Tống Như Nguyệt một mặt lãnh đạm, xa cách.

May mắn Thành Quốc phủ Nhị phu nhân Dương Bình Nhi đứng ở một bên, cười rạng rỡ chen vào nói mấy lời, làm sinh động bầu không khí, mới khiến cho bầu không khí không đến mức quá mức xấu hổ.

Tần gia nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, lặng yên ngồi bên cạnh Tống Như Nguyệt, nhìn ôn nhu nhược nhược, người gặp yêu tiếc, tựa hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Dương Bình Nhi ngẫu nhiên dẫn lời tới trên người nàng, nàng cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không nói chuyện.

Thẳng đến khi Vương phu nhân nhắc đến người nào đó.

- Thân gia muội muội, sau khi Thanh Chu đi qua ở rể, không có cho các ngươi thêm phiền phức gì chứ? Hắn nếu không hiểu quy củ, không nghe lời, các ngươi cứ việc quản giáo, không cần khách khí. Nếu không quản giáo được, cứ việc nói với ta là, ta sẽ thay lão gia, thay mẫu thân hắn quản giáo hắn.

Trên mặt Vương thị mang ý cười nho nhã lễ độ, nhìn Tống Như Nguyệt nói.

Tống Như Nguyệt một mặt lạnh lùng nói:

- Tiểu tử kia đã là người Tần phủ chúng ta, ta muốn làm sao quản giáo liền quản giáo, sao lại không quản giáo được? Không nhọc Vương phu nhân ngài động thủ, dù sao ngài và hắn cũng không có quan hệ gì, càng không tiện quản giáo.

Hai nhà sớm đã vạch mặt, nàng không cần thiết khách khí với phụ nhân dối trá âm độc này.

Vương thị nhăn nhăn lông mày, vẫn như cũ tươi cười đầy mặt:

- Mẫu thân Thanh Chu chết sớm, hắn là nhi tử của lão gia, ta tự nhiên có trách nhiệm quản giáo hắn.

Dừng một chút.

Nàng nhìn những người khác Tần gia một chút, cười nói:

- Tống gia muội muội, mấy ngày trước đây ta nghe người ta nói, Thanh Chu giống như đi thanh lâu, bị thị nữ của lệnh thiên kim bắt được, có phải có chuyện như thế hay không? Hừ, chờ hắn một lúc tới đây, ta tự sẽ thay lão gia, thay lệnh thiên kim giáo huấn hắn.

Vừa nghe lời này, trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại.

Lạc Diên Niên sầm mặt lại:

- Có chuyện như thế?

Vương thị có chút cúi đầu nói:

- Lão gia, chuyện này ngài không cần quan tâm, chờ một lúc hắn tới, ta tự sẽ giúp ngài giúp thân gia giáo huấn hắn. Hắn thân là một cái người ở rể, phá hư quy củ, ta đương nhiên sẽ không tha cho hắn. Thân gia nể mặt chúng ta, không giáo huấn hắn, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt mấy ngày nay đều bận bịu sứt đầu mẻ trán, cho nên hôm nay lần đầu tiên nghe nói chuyện này, nghe vậy đều là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Tiểu tử kia đi thanh lâu rồi?

Còn bị thị nữ của Khiêm Gia bắt được?

Là Bách Linh và Hạ Thiền đi bắt?

Đang lúc sắc mặt mọi người phức tạp mang tâm tư trong lòng, Tần nhị tiểu thư vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:

- Là ta bảo hắn đi.

Vừa nghe lời này.

Mọi người đều sững sờ, ánh mắt đều nhìn về nàng.

Ngay cả Lạc Ngọc đứng đằng sau Lạc Diên Niên mất hồn mất vía cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Chủ tớ trên dưới Thành Quốc phủ đều cảm thấy buồn bực.

Ngươi bảo hắn đi? Ngươi có tư cách gì bảo hắn đi thanh lâu? Ngươi chẳng qua là cô em vợ của hắn mà thôi, cũng không phải vợ hắn?

Coi như ngươi là mẹ hắn, lại thế nào chủ động để hắn đi thanh lâu?

Bình Luận (0)
Comment