Lạc Diên Niên sững sờ một chút, nói:
- Bằng chứng xuất sinh trong thôn?
Lập tức, hắn nhìn về phía Vương thị, nói:
- Có vật kia?
Trong lòng Tần Văn Chính lập tức trầm xuống.
Trong mắt Vương thị chợt lóe sáng, mặt không thay đổi nói:
- Lão gia, giống như không có.
Vừa nghe lời này, sắc mặt của mọi người Tần gia lập tức thay đổi.
Trên mặt Vương thị lộ ra mỉm cười, nhìn về phía Tần Văn Chính nói:
- Tần đại nhân, bằng chứng xuất sinh, chắc hẳn là trong tay mẫu thân Thanh Chu, không biết nàng để quên ở trong thôn, hay ném ở nơi nào đó, sau khi vào phủ cũng không có giao cho chúng ta. Chúng ta nơi này xác thực không có.
Lạc Thanh Chu một mực trầm mặc đột nhiên nhìn nàng mở miệng nói:
- Đại phu nhân, trước khi mẫu thân lâm chung có nói với ta, vật kia bị ngươi cầm đi.
Vương thị híp híp con ngươi, nhìn về phía hắn nói:
- Thanh Chu, trước khi mẫu thân ngươi lâm chung mê man, có khả năng nhớ lầm? Nàng làm sao có thể giao cho ta giữ vật kia? Nàng biết được ngươi khắc khổ đọc sách, về sau sẽ khảo thí khoa cử, vật kia tương liên với vận mệnh của nàng, khẳng định là đảm bảo ở sát người. Lúc trước sau khi nàng qua đời, ngươi không có tìm ở trên người nàng sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì thêm.
Tần nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh lại đưa tay nhẹ nhàng cầm tay của hắn, nhẹ giọng an ủi:
- Tỷ phu, không có chuyện gì, chúng ta ngày mai lại đi trong thôn bổ sung một chút là được. Chỉ cần trong thôn có người nhận biết ngươi...
Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía phụ nhân đối diện.
Khóe miệng Vương thị lộ ra một nụ cười lạnh như có như không:
- Đúng, ngày mai lại đi trong thôn bổ sung một tấm, rất đơn giản. Chỉ cần có người nhận biết ngươi, đến gặp thôn trưởng hoặc người cao tuổi trong thôn xin chữ ký hoặc dấu tay của bọn hắn là được rồi.
Tần nhị tiểu thư nhìn ánh mắt của nàng, tay trong tay áo không khỏi run rẩy một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên càng thêm tái nhợt.
Sắc mặt Tần Văn Chính tái xanh.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt âm trầm, tức giận đến có chút phát run, tựa hồ muốn trở mặt mắng to, lại sợ gây chuyện ra càng thêm không thể vãn hồi.
Bầu không khí trên bàn lập tức trở nên yên tĩnh đến đè nén.
Không có người lại nói tiếp.
Ngay cả Lạc Diên Niên cũng chỉ cúi đầu yên lặng uống rượu.
Nhị phu nhân Dương thị tựa hồ muốn nói vài câu đùa vui, nhìn một chút sắc mặt Vương thị, lại câm như hến.
Vương thị cúi đầu ăn đồ ăn, thần sắc trên mặt bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, còn cười nói:
- Dùng bữa, dùng bữa, mọi người mau ăn đồ ăn đi.
Lạc Ngọc ngồi ở bên cạnh nàng giống như xả được cơn giận trong lòng, bưng ly rượu lên nói:
- Thanh Chu, đến, nhị ca kính ngươi một chén, chúc ngươi sang năm khoa cử cao trung!
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.
Lập tức, Vương Thành vội vàng bước vào, trên mặt mang theo một tia kinh hoảng, cung kính bẩm báo nói:
- Lão gia, Hạ Thiền cô nương đến.
Lạc Diên Niên nhướng mày, không nói gì.
Vương thị đột nhiên cười lạnh nói:
- Hạ Thiền cô nương là hộ vệ Tần phủ, tiến đến thì thế nào? Để cho nàng vào đi, chẳng lẽ nàng còn làm ra việc giống như trước kia, tùy tiện động thủ giết người?
Vương Thành ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt trắng bệch, âm thanh phát run nói:
- Phu nhân, trong tay nàng mang theo một cái bao tải, trong bao bố vừa mới lăn ra một cái đầu người đẫm máu, đầu người kia tựa như là... Là...
Mí mắt Vương thị lập tức nhảy một cái, trầm giọng nói:
- Là của ai?
Sắc mặt Vương Thành trắng bệch, bờ môi run rẩy, không dám nói.
Sắc mặt Lạc Diên Niên đột nhiên âm trầm quát lạnh:
- Có cái gì không thể nói? Nói, là đầu của người nào? Nếu có người nào trong Thành Quốc phủ chúng ta hôm nay lại uổng mạng, lão phu tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hai chân Vương Thành mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cúi đầu run giọng nói:
- Lão gia, phu nhân, cái đầu người kia bị... Bị thiêu hủy một chút, bất quá... Bất quá nô tài nhìn, giống như là... Giống như là đầu người của biểu công tử...
Vương thị nghe vậy ngẩn ngơ:
- Biểu... Biểu công tử? Biểu công tử nào?
Nói xong, thân thể nàng đột nhiên chấn động, sắc mặt trắng bệch đứng lên, bờ môi run rẩy, gương mặt trở nên có chút dữ tợn, run giọng nói:
- Nói! Cái nào... Biểu công tử nào? Mau nói!
m thanh đột nhiên trở nên sắc nhọn.
Lạc Ngọc bên cạnh cũng trong lòng run lên, đứng lên.
Trong đại sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch.
Toàn thân Vương Thành run rẩy lấy đầu đụng đất, run giọng nói:
- Phu nhân, là... Là... Vương Chiếu công tử... Đầu của Vương Chiếu công tử.
- Ông ——
Cái tên này vừa ra khỏi miệng, trong đầu Vương thị lập tức ông một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng.
Thân thể lập tức đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống.
- Mẫu thân!
Lạc Ngọc cuống quít đỡ nàng.
Trong đại sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch.
- Ầm!