Lập tức lại đá đá một cái đầu người khác, nói:
- Tống Quan, đường ca Tống Phủ.
Sau đó lại đá đá đầu người thứ ba, nói:
- Tam nhi tử của Tống Phủ.
Hắn lúc này mới ngừng lại, nhìn đầu của những người khác, nói:
- Đều là nghịch tặc Tống gia, nội thành ngoại thành khắp nơi đều là chân dung của bọn họ, Diên Niên huynh, ngươi hẳn là đều biết?
Sắc mặt Lạc Diên Niên trắng bệch, trầm giọng nói:
- Tự nhiên là nhận biết.
Tần Văn Chính đột nhiên lại đi đến trước mặt một cái đầu người trong đó, ngừng lại, giơ chân lên đạp xuống, sau đó nhìn về phía hắn hỏi:
- Cái này thì sao? Nhìn giống như không phải người của Tống gia? Diên Niên huynh quen biết không?
Lạc Diên Niên nói:
- Không biết.
Tần Văn Chính cười cười, vừa nhìn về phía Vương thị:
- Vương phu nhân, ngươi biết không?
Vương thị nhìn đầu người đẫm máu bị hắn giẫm dưới chân chà đạp, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:
- Không... Ta không biết... Ta, ta vừa rồi nhận lầm...
Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, bờ môi run rẩy, cơ hồ lại muốn té xỉu.
Tần Văn Chính cười nói:
- Phu nhân đừng sợ, đây đều là phạm nhân phạm vào tội mưu phản, giết chết có thưởng. Hôm nay chúng ta tới dự tiệc, cũng không có mang quà tặng gì, không bằng tặng đầu của những người này cho các ngươi xem như quà tặng, phu nhân cảm thấy có thể chứ?
Toàn thân Vương thị run rẩy, miệng không thể nói, nhìn về phía lão gia nhà mình.
Da thịt trên mặt Lạc Diên Niên co quắp mấy lần, ánh mắt lại liếc nhìn thiếu nữ cầm kiếm đứng bên ngoài, chắp tay nói:
- Đa tạ Văn Chính huynh.
Tần Văn Chính khoát tay cười nói:
- Không cần khách khí. Bất quá Diên Niên huynh, vẫn phải làm phiền ngươi trở về phòng đi tìm một chút về bằng chứng xuất sinh của Thanh Chu, nói không chừng lại đột nhiên tìm được, ngươi cảm thấy thế nào?
Lạc Diên Niên trầm mặc một chút, quay đầu nhìn Vương thị nói:
- Ngươi mang người đi tìm một chút, đều cẩn thận tìm một lần trong phủ.
Sắc mặt Vương thị trắng bệch, mười ngón trong tay áo nắm chặt, đầu ngón tay sắc bén đâm vào trong thịt, cúi đầu xuống, cắn răng nói:
- Vâng, lão gia.
Lạc Ngọc vịn nàng rời đi, lúc gần đi, lại nhìn đạo thân ảnh kia và thiếu nữ ôn nhu bên cạnh hắn một chút, khóe mắt nhảy lên không ngớt.
Trong đại sảnh lâm vào trầm mặc thật lâu.
Không bao lâu, Lạc Ngọc đi ra một mình, đi đến trước mặt Lạc Diên Niên, cung kính đưa lên một trang giấy ố vàng, nói:
- Phụ thân, tìm được trong phòng mà mẫu thân Thanh Chu đã từng ở lại.
Lạc Diên Niên tiếp vào trong tay, mở ra nhìn thoáng qua, đi tới trước mặt Tần Văn Chính, đưa tới, nói:
- Văn Chính huynh, vật này giao cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là người Tần phủ các ngươi, về sau không còn quan hệ gì với Thành Quốc phủ chúng ta.
Giờ này khắc này, mặt mũi hai nhà đã triệt để xé rách, rốt cuộc không cần lá mặt lá trái (giả bộ) xã giao.
Tần Văn Chính tiếp trong tay, nghiêm túc nhìn mấy lần, lạnh mặt nói:
- Vốn nên như vậy.
Lập tức vừa cười nói:
- Bất quá Diên Niên huynh, ta vẫn còn muốn cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đưa một con rể tốt như thế cho ta, cảm ơn ngươi có mắt không tròng. Ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ coi hắn là thân nhi tử đối đãi, hắn ở trong Tần phủ chúng ta, tuyệt đối sẽ trải qua rất tốt. Còn có sang năm thi Hương, hắn nhất định sẽ đoạt cao trung, đến lúc đó, ta sẽ phái người đến tặng lễ, lần nữa biểu thị cảm tạ.
Gương mặt Lạc Diên Niên âm trầm, không nói gì thêm.
- Đi thôi, cơm cũng ăn, lễ cũng đưa, người ta cũng muốn tiễn khách.
Chúng ta cũng đừng chọc người ta ghét, nên trở về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Tần Văn Chính vung tay lên, mang theo đám người Tần gia rời đi.
Không có người đưa tiễn bọn hắn.
Bọn hộ vệ trong viện Thành Quốc phủ nhìn lão gia của mình một chút, đều yên lặng thối lui, nhường đường.
Tần Văn Chính mang theo một đoàn người, bước nhanh ra phủ, lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa đi ra khỏi hẻm nhỏ, tiến vào đường đi chợ đêm, lúc nhìn thấy đèn lồng trên đầu đường bên ngoài và nghe được tiếng huyên náo trên đường, hắn đột nhiên thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng rốt cục buông lỏng.
- Mẹ nó chứ, hù chết lão tử...
Hắn vuốt ngực, nhắm mắt lại, vô ý thức nói ra lời trong lòng, bị Tống Như Nguyệt bên cạnh đá một cước vào trên đùi, lập tức giật mình tỉnh lại, lại mở mắt ra, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nhìn nữ nhi con rể đối diện mình, nói:
- Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như chúng ta muốn mạnh mẽ mang đi những cái đầu người kia, chỉ sợ những người kia của Thành Quốc phủ sẽ liều mạng. Mà chỉ dựa vào đầu người của Vương Chiếu cũng không thể chứng minh hắn ở cùng một chỗ với những nghịch tặc Tống gia kia, cho nên ta liền thuận nước đẩy thuyền, dùng đầu người đổi lấy bằng chứng thân phận của Thanh Chu. Vi Mặc, ngươi cảm thấy vi phụ làm đúng không?
Tần nhị tiểu thư ngồi ở đối diện, ngồi cùng một chỗ với tỷ phu mình, gật đầu.