Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493: Khăn Tay Màu Đỏ

Chương 493: Khăn tay màu đỏ Chương 493: Khăn tay màu đỏ

Trầm ngâm một chút, hắn quay người trở về, bay về hướng Uyên Ương lâu.

Lúc này, cũng chỉ có thể lại đi tìm vị Nguyệt tiền bối kia hỗ trợ.

Thần hồn của đối phương cường đại, chắc hẳn trên người còn có vật liệu tốt hơn, chỉ cần lại cho hắn mượn một kiện, hoặc chủ động ra tay giúp hắn một chút là được.

Bất quá từ tình huống trước đến xem, đoán chừng đêm nay có chút khó khăn.

Tính tình vị Nguyệt tiền bối kia lạnh lùng, lần trước cũng đã nói, ngoại trừ giúp hắn tu luyện trao đổi là hắn kể chuyện xưa ra, sẽ không giúp hắn làm bất cứ chuyện gì.

Đêm nay hắn nên nói như thế nào thuyết phục đối phương đây?

Hoặc nên dùng vật gì trao đổi đối phương trợ giúp đây?

Một đường tự hỏi.

Thuận gió mà đi, rất nhanh đi tới Uyên Ương lâu.

Xa xa đã thấy được hai đạo thân ảnh cao gầy cao ngạo đứng ở bên trên hai nơi mái cong.

Một đạo thân ảnh xanh nhạt.

Một đạo thân ảnh hỏa hồng.

Nhìn thân ảnh hỏa hồng kia, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động.

Nếu như vị Nguyệt tiền bối kia từ chối hắn, hắn có thể tìm thần hồn cao thủ gọi hắn là “Ca ca” này hỗ trợ hay không?

Nói không chừng nàng cũng có một cái khăn tay khác, hoặc có thể tự mình đi giúp hắn che khuất pháp khí châu kia.

Dù sao hắn kể cho nàng nghe chuyện xưa, truyền thụ phương pháp tu luyện, nàng hô một tiếng ca ca mà hắn căn bản không có nghe thấy, cũng nên bỏ ra một chút thù lao khác chứ.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức tăng thêm tốc độ bay đi.

- Đến muộn như vậy, hai đêm qua cũng không có tới, đêm nay nói nhiều mấy lần.

Vừa đứng lên nóc nhà, thân ảnh màu đỏ đã từ bên trên mái cong xoay người nhìn hắn, lạnh lùng thốt.

Lạc Thanh Chu tạm thời không có để ý nàng, nhìn về phía đạo thân ảnh xanh nhạt kia nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta đêm nay còn có một chuyện muốn xin ngươi giúp một tay.

Thân ảnh xanh nhạt đưa mắt nhìn nơi xa, âm thanh thanh lãnh nói:

- Ngươi và ta không thiếu nợ lẫn nhau, ta đã cho ngươi khăn tay. Chuyện khác, ta sẽ không lại giúp ngươi.

Quả nhiên là thế.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng âm thầm thất vọng, đành phải đưa ánh mắt vừa nhìn về phía thân ảnh màu đỏ bên cạnh, nói:

- Ngươi có thể giúp ta không?

Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên cầu mình, phiền muộn cùng khuất nhục trong lòng nhiều ngày qua lập tức bị quét sạch sành sanh, lạnh lùng nói:

- Có thể. Trước gọi ta một tiếng tỷ tỷ, sau đó cùng ta trở về, giảng cho ta cố sự một đêm, liên tục giảng ba lần.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, đang lúc muốn đáp lời, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi là ca ca của nàng, mệnh lệnh nàng làm việc là được.

Thân ảnh màu đỏ lập tức cả giận nói:

- Không nói chuyện với ngươi! Lắm miệng! Mà ta cũng không có thừa nhận chuyện này! Coi như thừa nhận, hắn cũng không có tư cách ra lệnh cho ta.

Sau đó nhìn hắn nói:

- Đáp ứng điều kiện của ta, bây giờ ta có thể giúp ngươi.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Tại sao muốn đi nơi đó của ngươi kể chuyện cho ngươi nghe? Có thể ở chỗ này kể không?

Thân ảnh màu đỏ lạnh lùng đáp:

- Không được, ta không muốn cùng một chỗ nghe với người nào đó. Mà đi ta nơi đó, ta sẽ nghe càng có cảm giác, ta cũng không phải nàng, ta cũng không thích nghe chuyện ở dưới ánh trăng.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn thân ảnh xanh nhạt dưới ánh trăng kia.

Nàng tựa hồ cũng đang nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, lúc đang muốn nói chuyện, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên lại mở miệng nói:

- Nói đi, muốn cho ta giúp ngươi cái gì?

Nói xong, nàng quay đầu, nhìn về phía nơi xa, giống như câu trước đó “Ngươi và ta không thiếu nợ lẫn nhau, ta sẽ không lại giúp ngươi” không phải do nàng nói.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng lập tức vui mừng, đang muốn nói chuyện, thân ảnh màu đỏ vội vàng nói:

- Ta trước tiên nói muốn giúp ngươi! Thế này, ngươi không cần đi chỗ ta nơi đó, kể ở ngay chỗ này. Chỉ cần về sau không bắt ta gọi ngươi là ca ca, mỗi đêm có thời gian kể chuyện xưa cho ta nghe là được rồi.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Thật có lỗi, để Nguyệt tỷ tỷ giúp ta đi.

Nói xong, hắn chắp tay nói với thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn ra thành một chuyến, nhưng lầu quan sát tường thành được trang bị rất nhiều pháp khí khắc chế thần hồn. Ta chỗ này cũng chỉ có một cái khăn tay ngươi cho, có chút không đủ dùng.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua đêm tối xa xa, trầm mặc một chút, thản nhiên nói:

- Chỗ này ta không có.

- Ta có! Ta chỗ này có.

Thân ảnh màu đỏ lập tức lấy ra một khăn tay màu đỏ từ trên người, tựa hồ sợ hắn không muốn, trực tiếp ném cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment