Nam Cung Mỹ Kiêu nhắm mắt lại, nắm chặt roi da trong tay, nháy mắt khi ngã xuống đất, lúc đầu muốn thôi động roi da quấn chặt lấy toàn thân của hắn, hung hăng ghìm chặt cổ của hắn, ai ngờ lại đột nhiên bị quyền thứ nhất của hắn đánh đan hải chấn động, nội lực tán loạn...
Tiếp theo là quyền thứ hai, quyền thứ ba... Liên tục ba quyền trực tiếp đánh nàng tối sầm mặt mũi, thân thể mềm nhũn, đau đớn cơ hồ muốn hôn mê...
- Ầm!
Ngay tại thời điểm nàng há to mồm muốn nôn mửa, Lạc Thanh Chu vừa hung ác tung một quyền đánh vào cái cằm của nàng.
Mắt nàng lúc này tối sầm lại, ngất đi.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu sợ lực đạo không đủ, lại nặng nề cho cái cằm của nàng quyền thứ hai.
Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu xụi lơ, đã buông ra roi trong lòng bàn tay, nhắm mắt nằm trên mặt đất, sớm đã không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu ghé vào bên trên thân thể mềm mại của nàng, thở dốc một hồi, nhắm mắt lại, đưa bàn tay tiến vào trong quần áo của nàng, lục lọi khắp nơi, thấy không có khăn tay, trực tiếp “Xoẹt” một tiếng xé rách áo lót bên trong tận cùng nhất của nàng ra.
Sau đó lau sạch toàn bộ vôi bột trên mí mắt, khóe mắt, trên mặt, lại lấy ra dầu sớm đã chuẩn bị xong từ trong túi trữ vật, rửa mặt, lại dùng mặt khác của áo lót lau khô, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Còn tốt, vôi phấn không có rơi vào con mắt.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ dưới người.
Khi còn sạch sẽ thì là bộ dáng lãnh ngạo xinh đẹp cao quý, giờ phút này đã thành một người vôi trắng bóng chật vật không chịu nổi, ngay cả mặt đều không thấy được, toàn bộ tóc cũng biến thành màu trắng.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, đổ một chút dầu cải lên trên mặt nàng, dùng áo lót giúp nàng lau sạch vôi phấn trên mí mắt và trên mặt.
Sau đó lại bắt đầu chậm rãi lau trên cổ mình và vôi phấn các nơi trên toàn thân.
Hầu như đều lau sạch sẽ, hắn mới thu hồi đồ, cởi ra roi da vẫn còn đang quấn quanh ở trên mắt cá chân, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trên mắt cá chân bị roi da quấn quanh một vòng máu tươi đã chảy đầm đìa.
Hắn đi vài bước, ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu nữ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lại nhìn thoáng qua bốn phía, do dự một chút, đi đến dưới đại thụ bên cạnh ngồi xuống.
Đợi khoảng mấy phút sau, vị tiểu biểu tỷ nằm dưới đất kia rốt cục nhúc nhích, lập tức chậm rãi mở mắt.
Sửng sốt một hồi, nàng đột nhiên ngồi dậy, hai tay sờ ngực, sắc mặt đại biến, lập tức cúi đầu xuống nhìn, hai tay lại sờ về phía váy của mình và giữa hai chân, bờ môi run rẩy.
Lạc Thanh Chu ngồi cách đó không xa đứng lên, mở miệng nói:
- Yên tâm, không có làm gì ngươi, chỉ sờ soạng mấy lần, sau đó cởi đồ lót của ngươi ra, lau lau một chút vôi phấn trên người.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
- Nhớ kỹ phải nhanh chóng dùng nước sạch tắm, nếu có dầu, trước dùng dầu lau một lần càng tốt hơn. Ngươi lần này khiến ta chảy máu, ta sờ soạng ngươi, dùng đồ lót của ngươi, đều không nợ gì nhau.
Lạc Thanh Chu nói xong, không nhìn ánh mắt đáng sợ kia của nàng, quay người rời đi.
Trong rừng cây lâm vào yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng hét to nghiến răng nghiến lợi mà không ngừng run rẩy:
- Sở Phi Dương! Bản tiểu thư cùng ngươi không chết không thôi.
Lạc Thanh Chu không có tiếp tục lưu lại trong Hắc Mộc lâm, cũng tạm thời không có bán đầu mãng xà kia cho Đao tỷ, sau khi rời khỏi, bỏ ra một viên kim tệ mướn một chiếc xe ngựa, chạy về trong thành.
Hôm nay tu luyện đã đủ rồi, thân thể đã đến cực hạn, nên trở về tắm dược thủy, thuận tiện lợi dụng trời chiều tu luyện thần hồn.
Xe ngựa chạy được một hồi.
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, thấy trong xe cũng chỉ có mình một người, trên đường cũng rất ít nhìn thấy những võ giả khác, hắn vén màn cửa lên, nhìn phương hướng Tử Hà sơn.
Hắn quyết định tới đó thử xem phần mộ của mẫu thân.
Buông rèm xuống, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn rất nhanh xuyên thấu qua trần xe, bay ra ngoài, đón mặt trời lên đến chỗ cao, một đường phi nhanh bay về phía Tử Hà sơn.
Bởi vì bay ở chỗ cao, hắn vừa quay đầu lại đã có thể thấy rõ chiếc xe ngựa đang chạy trên đại đạo, cho nên cũng không lo lắng.
Tốc độ thần hồn phi hành rất nhanh.
Không bao lâu, hắn đi giữa sườn núi Tử Hà sơn, nhìn xuống dưới.
Phần mộ mẫu thân vẫn như cũ lặng yên tọa lạc ở nơi đó.
Bốn phía hoang tàn vắng vẻ, yên tĩnh im ắng, cũng không có bất kỳ cái gì dị thường.
Hắn không dám dừng lại thêm, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất trở về, đuổi kịp chiếc xe ngựa kia, thần hồn quay về cơ thể.