Tiểu nha đầu nhếch lên miệng.
- Nói thật cũng không được sao?
- Hừ, dù tay của người ta nhỏ, xoa công tử cũng không có cảm giác.
- Đúng thế... Nếu không, dùng chân đi?
- A???
Tắm rửa xong.
Lạc Thanh Chu đổi thân nho bào rộng rãi, đi ra cửa.
Tiểu nha đầu lại ngồi một hồi trong thùng gỗ, chờ nước sắp lạnh, đi ra mặc quần áo đổ nước, dọn dẹp phòng ở.
Nghĩ đến chuyện vừa mới, nàng nhịn không được bật cười.
Rất vui vẻ.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, vốn định đi vào chào hỏi, bất quá nghĩ đến Tần đại tiểu thư đêm đó, đành phải coi như thôi.
Tần đại tiểu thư bảo hắn về sau không cần phải đi thỉnh an.
Nói thật, hắn mỗi lần tới nơi này cũng không phải vì nàng.
Cửa sân đóng chặt.
Trong nội viện tĩnh không một tiếng động.
Lạc Thanh Chu đi về phía trước mấy bước, vẫn không nhịn được trở về, đi qua gõ cửa một cái, hô một tiếng:
- Bách Linh.
Trong cửa cũng không có người đáp lại.
- Hạ Thiền cô nương.
Hắn lại hô một tiếng, vẫn không có người đáp lại.
Từ đầu đến cuối không có người mở cửa ra.
Hắn sửng sốt một hồi, quay người rời đi.
Chờ hắn đi xa, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng từ từ mở ra.
Bách Linh một thân váy phấn xuất hiện ở trong cửa, thò đầu ra, nhìn ở bên ngoài một hồi, đi vào nói:
- Thiền Thiền, thối cô gia đi thật, làm gì không cho hắn mở cửa?
Hạ Thiền đứng dưới mái hiên, trầm mặc không nói gì.
Bách Linh đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng nói:
- Mặc dù tiểu thư nói để cô gia về sau không cần tới thỉnh an, nhưng cô gia tới đây lại không chỉ vì thỉnh an cho tiểu thư. Cô gia tới đây, thật ra còn vì... Nhìn ngươi luyện kiếm.
Hạ Thiền nhìn nàng, mở miệng nói:
- Rõ ràng là, vì... Cùng ngươi, âu yếm.
Bách Linh: - ...
Mai Hương Uyển.
Lạc Thanh Chu vừa mới tiến vào đình viện, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ thư phòng mở ra, một thân ảnh quen thuộc đứng phía trước cửa sổ, đang cau mày, nghĩ đến chuyện gì đó.
Một bộ váy tím, tư thái cao gầy thướt tha, bộ dáng kiều mị động lòng người, chính là tiểu biểu tỷ tên gọi Nam Cung Mỹ Kiêu kia.
Hai người bốn mặt nhìn nhau.
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt lãnh ngạo mà nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, được Châu nhi dẫn phía trước đi vào phòng.
Thu nhi ở cửa thấp giọng nhắc nhở:
- Cô gia, biểu tiểu thư tới, tâm tình tựa hồ không tốt lắm, vừa rồi còn ở trong phòng phát cáu mắng chửi người, hôm nay tựa hồ bị người khác khi dễ. Tiểu thư nhà ta đang an ủi nàng, cô gia cẩn thận một chút.
Nói rồi ngồi xuống ôm bắp chân của hắn, khéo léo giúp hắn cởi giày.
Lạc Thanh Chu nhìn cửa phòng một chút, thấp giọng nói:
- Thu nhi, nếu không ta một hồi lại đến?
Vừa mới dứt lời, bên trong truyền đến giọng nói ôn nhu của Tần nhị tiểu thư:
- Mau vào...
Thu nhi giúp hắn cởi bỏ giày, mở cửa phòng ra.
Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì đi vào.
Giẫm trên nệm nhung tuyết trắng mềm mại, ngửi ngửi hương thơm trong phòng và mùi thuốc của Tần nhị tiểu thư, hắn nhìn về phía trước cửa sổ.
Trước bàn.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, tóc đen như thác nước, thanh lệ thanh nhã ngồi ở nơi đó, cầm bút trong tay, ôn nhu mà nhìn hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng phía trước cửa sổ, cũng xoay người qua, vẫn như cũ một mặt lãnh ngạo.
- Nhị tiểu thư, Mỹ Kiêu tiểu thư.
Lạc Thanh Chu chắp tay hành lễ.
Tần Vi Mặc để bút trong tay xuống, đứng lên nói:
- Mỹ Kiêu tỷ có việc hỏi ngươi, ngươi qua đây.
Lạc Thanh Chu nhìn không chớp mắt, đi đến chỗ gần.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới lên tiếng nói:
- Ngươi đọc sách nhiều, ta hỏi ngươi, ngươi biết dùng cái gì có thể khắc chế vôi phấn?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, cúi đầu cung kính nói:
- Mỹ Kiêu tiểu thư nói khắc chế là có ý gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt, không có trả lời.
Tần Vi Mặc bên cạnh nhẹ giọng giải thích:
- Mỹ Kiêu tỷ trong khoảng thời gian này gặp một tên bại hoại. Bại hoại kia không chỉ có thường xuyên theo dõi Mỹ Kiêu tỷ, trên người mang theo rất nhiều vôi phấn, mỗi lần đều sẽ đột nhiên dùng vôi phấn đánh lén Mỹ Kiêu tỷ. Mỹ Kiêu tỷ muốn biết, dùng vật liệu gì có thể đối phó bại hoại kia.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu hỏi:
- Bại hoại kia là muốn cướp sao? Hay là...
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Có thể là thấy Mỹ Kiêu tỷ đẹp mắt, cho nên mới một mực dây dưa.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, nói:
- Vôi sẽ sôi trào ở trong nước, phóng thích nhiệt độ cao, nhưng nếu như chỉ là chút ít vôi phấn, nó nhưng thật ra là sợ nước, chỉ cần không tiến vào con mắt, nước dội đi liền tốt.