Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508: Thân Thể Của Nàng Chính Là Pháp Bảo Tốt Nhất

Chương 508: Thân thể của nàng chính là pháp bảo tốt nhất Chương 508: Thân thể của nàng chính là pháp bảo tốt nhất

Lạc Thanh Chu:

- ...

Giữa sân lập tức rơi vào trầm mặc.

Lại qua một lát.

Lạc Thanh Chu vẫn không nhịn được nhìn nàng mở miệng nói:

- Cho ta mượn dùng mấy ngày đi, ta cam đoan, không đem làm bẩn bọn chúng. Ta...

Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên cạnh, nghi ngờ nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, linh tơ vớ lưới kia, ta chỉ cần cầm ở trong tay, hay là cần....

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc như trước.

Thân ảnh màu đỏ cười lạnh nói:

- Cầm ở trong tay hữu dụng sao? Đương nhiên cần ngươi mang ở trên chân, mà hai chân đều phải mang. Cho nên, ngươi cảm thấy ta cho ngươi mặc vớ của ta xong, ta sẽ còn muốn? Ta còn có thể muốn sao? Mà ngươi xác định, ngươi muốn mặc vớ lưới của nữ tử?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Cái kia, Nguyệt tỷ tỷ, còn có pháp khí khác có thể giúp ta không?

Lạc Thanh Chu đành phải nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt xin giúp đỡ.

Hắn không muốn làm tên biến thái.

Sờ một chút ngửi một chút bít tất của nữ hài tử, hắn đều miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Nhưng tuyệt không thể mặc ở trên chân của mình, hơn nữa còn là mặc ở ngay trước mặt hai vị này.

Thân ảnh xanh nhạt nghe hắn hỏi, còn chưa trả lời, thân ảnh màu đỏ lập tức nói:

- Đương nhiên là có. Thân thể của nàng chính là pháp khí tốt nhất! Không, là pháp bảo tốt nhất! Chỉ cần nàng một mực ôm ngươi, tự sẽ để thần hồn ngươi bình yên vô sự!

- Sư tỷ, ngươi cũng không muốn nhìn thấy nhân tình ngươi hồn phi phách tán đó chứ?

Thân ảnh màu đỏ đột nhiên cười lạnh nói, trong mắt đột nhiên ẩn ẩn lộ ra một điệu bộ cười trên nỗi đau của người khác.

Đêm tối yên tĩnh.

Ánh trăng chiếu xuống, thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong đưa mắt nhìn qua bóng đen xa xa, trầm mặc như trước không nói.

Thân ảnh màu đỏ đứng ở hư không cách đó không xa, cũng không nói gì thêm.

Hai người tựa hồ lấy một loại phương thức khác giằng co.

Lạc Thanh Chu biết để vị Nguyệt tiền bối này ôm không thích hợp, cũng không thể nào, cho nên đành phải phiêu khởi, bay đến trước mặt thân ảnh màu đỏ, lần nữa mở miệng nói:

- Cho ta mượn dùng bít tất đi, về sau ta mỗi đêm sẽ đến kể chuyện xưa cho ngươi, liên tục một tháng, ngươi xem có thể chứ?

Thân ảnh màu đỏ lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Vì cái gì không đi cầu nàng ôm ngươi? Có lẽ nàng sẽ đồng ý.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là thần hồn, cũng giống như nhau.

Thân ảnh màu đỏ cười lạnh:

- Các ngươi không đã sớm thông đồng ở cùng một chỗ rồi mà? Lúc này tại sao lại bắt đầu giả vờ?

Lông mày Lạc Thanh Chu cau lại, không có kiên nhẫn đấu võ mồm với nàng, ngữ khí đột nhiên trở nên cường ngạnh:

- Ngươi nói có cho hay không?

Thân ảnh màu đỏ lập tức hừ lạnh một tiếng:

- Không cho! Ngươi có thể như thế nào?

- Về sau ngươi không cần tới nữa. Mấy lần ta kể cho ngươi kia, hẳn là đủ đổi lấy khăn hỏa diễm của ngươi.

Lạc Thanh Chu không có lại nói nhảm với nàng, trực tiếp quay người trở về Uyên Ương lâu, chắp tay nói với thân ảnh xanh nhạt:

- Tiền bối, đêm nay ta không kể chuyện xưa cho ngươi, ta giảng cho ngươi một bộ kinh thư đi.

Thân ảnh xanh nhạt giật mình, nói:

- Được.

Thân ảnh màu đỏ đứng cách đó không xa, do dự một chút, không hề rời đi, nín thở ngưng thần, dựng lên lỗ tai.

- Đạo khả đạo phi thường Đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy; Hữu danh vạn vật chi mẫu.... (*)

[*Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường (hằng cửu). Tên mà có thể gọi được, không (còn) phải là tên thường (hằng cửu).

Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật. – Đạo Đức Kinh – Lão tử]

Vài câu vừa mới đọc ra khỏi miệng, trong đầu thân ảnh xanh nhạt đột nhiên “Ông” một tiếng, đột nhiên xoay người lại, nhìn hắn.

Ngữ điệu Lạc Thanh Chu âm vang giảng đạo:

- Hai cái đó cùng một nguồn gốc, nhưng tên khác nhau, đều gọi là Huyền nhiệm. (Cái) tối ư huyền nhiệm ấy chính là cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu...

Tóc dài sau lưng thân ảnh xanh nhạt đột nhiên không gió mà bay, váy áo tuyết trắng trên người cũng bắt đầu bồng bềnh nhảy múa.

Quang mang xanh nhạt quanh thân có chút lấp lóe.

Mà thân ảnh màu đỏ đứng cách đó không xa ở giữa hư không sửng sốt mấy giây, đột nhiên thân ảnh lóe lên, đi tới chỗ gần.

Vẻn vẹn mấy câu, nàng lại đột nhiên cảm thấy hồn lực trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy.

Đồng thời, một cỗ lực lượng xa lạ trống rỗng sinh ra, tràn vào toàn bộ thần hồn của nàng.

- Thiên hạ đều biết cái đẹp là đẹp, vì có xấu. Đều biết cái thiện là thiện, vì có bất thiện. Có tương sinh hay không, khó và dễ vì tương hỗ đối lập mà hình thành...

Bình Luận (0)
Comment