Mặt trời đỏ chói mới mọc từ núi xanh đằng xa, từ từ bay lên.
Tia sáng màu vàng kim trong nháy mắt rải đầy đại địa.
Thần hồn Lạc Thanh Chu giống như cũng thay đổi thành màu vàng kim, trong cơ thể xuất hiện một đạo khí lưu màu trắng, bắt đầu từ dưới lên trên, từ bên trên hướng xuống phía dưới, lặp đi lặp lại không ngừng lưu chuyển toàn thân.
Ánh sáng trên người, lấp lóe không thôi.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được trong sớm mai giống như có một loại lực lượng thần bí, hóa thành một tia nhiệt lưu tiến vào thân thể của mình, bắt đầu thuận theo huyệt khiếu thần hồn, nhanh chóng lưu động.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Khi triều dương dâng lên từ sau núi xanh đằng xa chậm rãi lên tới giữa không trung, hắn mở hai mắt ra, cảm giác thần thanh khí sảng, thị lực tựa hồ có thể nhìn càng thêm xa, toàn bộ thần hồn tựa hồ cũng rực rỡ hẳn lên.
Hắn bay trở về rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể.
Lập tức chui vào đáy hồ, tiến vào thạch thất.
Lấy ra hai bình linh dịch từ trong túi trữ vật, nhỏ mỗi loại một giọt vào đầu ngón tay, sau đó bắt đầu làm các động tác cổ quái luyện gân.
Gân lớn toàn thân bắt đầu không ngừng mà tụ lực, kéo lên.
Từ chậm tới nhanh, lại từ nhanh sang chậm, liên tục không ngừng tái diễn, thẳng đến da thịt toàn thân phát nhiệt nóng lên, hắn bắt đầu nhảy lên không ngừng.
Thẳng đến khi bắt đầu đau buốt nhức mới ngừng lại.
Ngừng lại một lúc.
Hắn lại đi ra thạch thất, đi vào phía trước đầu thông đạo ở giữa, bắt đầu bổ đá mở đường đến rèn luyện da thịt.
Da thịt tụ lực, thít chặt, lập tức đột nhiên bắn ra, bộc phát ra.
- Oanh!
Một quyền nện vào trên tảng đá ngăn chặn ở phía trước thông đạo, lập tức một tiếng bạo hưởng, mảnh đá bay lên.
- Oanh! Oanh! Oanh.
Thông đạo trong lòng đất, tiếng quyền ầm ầm, hòn đá nhao nhao rơi xuống đất.
Lúc giữa trưa, hắn lần nữa mở ra đường ước chừng bảy tám mét khoảng cách.
Trên mặt đất tràn đầy hòn đá vỡ vụn.
Thông đạo trước mặt tựa hồ trở nên càng thêm rộng rãi, đồng thời, trên mặt đất xuất hiện một bộ thi thể của động vật.
Nhìn cốt cách, giống như là một đầu cá sấu to lớn.
Bất quá bộ xương cực kỳ tráng kiện, phía trên còn mang theo lít nha lít nhít xương nhỏ, hẳn không phải là cá sấu to lớn phổ thông, rất có thể là yêu thú lợi hại.
Chỉ là bộ xương này nhìn qua thôi đã hung hãn đáng sợ, nếu là vật sống, chỉ sợ càng thêm hung mãnh kinh khủng.
Trong lòng Lạc Thanh Chu càng ngày càng hiếu kì.
Không biết nơi này đến cùng là địa phương nào, vậy mà chôn giấu nhiều xương cốt yêu thú như vậy.
Mà nhiều thông đạo lòng đất như vậy, đến cùng sẽ thông đến chỗ nào đây?
Hồ nước này bốn mùa như xuân, cho dù mùa đông giá lạnh nhất cũng ấm áp như suối nước nóng, khiến cho hoa cỏ cây cối bốn phía ở đây lâu dài sinh cơ bừng bừng, muôn hồng nghìn tía.
Lòng đất đến cùng chôn giấu bí mật gì?
Hắn một bên tự hỏi ở trong lòng, vừa đi ra thông đạo, tiến vào đáy hồ, bắt đầu xoa tắm thân thể tràn đầy mồ hôi vết bẩn.
Sau khi rửa sạch sẽ, hắn lên bờ, lại tiến vào nơi hẻo lánh bên trong rừng trúc, thần hồn xuất khiếu.
Giờ phút này mặt trời đã lên tới chính ngọ, là thời điểm ánh nắng thịnh nhất.
Thần hồn đón ánh nắng, bay lên đỉnh chóp lầu các, dựa vào phương pháp hô hấp thổ nạp vị Nguyệt tiền bối kia truyền thụ cho, bắt đầu chậm rãi hấp thu một tia năng lượng bên trong ánh nắng.
Sau nửa canh giờ.
Hắn mở hai mắt ra, cảm giác toàn bộ thân thể có chút nóng hổi đau đớn.
Âm hồn cũng chỉ là âm hồn, cho dù đến cảnh giới Nhật du, cũng không thể một mực hứng chịu ánh nắng chói chang.
May mắn hiện tại đã vào đông, cho dù là ánh nắng giữa trưa cũng không phải quá cường liệt.
Nếu mặt trời ban ngày mùa hè, chỉ sợ hắn ngay cả một khắc đồng hồ đều không kiên trì nổi, thần hồn có khả năng sẽ bốc cháy.
Hắn đứng người lên từ đỉnh chóp lầu các, đang muốn bay về rừng trúc, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ cửa tròn.
Một bộ váy áo màu tím, dáng người cao gầy thướt tha, nện bước đôi chân dài, bước nhanh đi tới bên hồ.
-Vụt!
Nàng đột nhiên nhảy lên cây liễu bên hồ, lập tức bắt đầu vừa đi vừa về nhảy vọt di động không ngừng ở giữa các gốc dương liễu, đồng thời, trong tay “Phốc phốc” rơi vãi đầy bột màu trắng.
Ngay từ đầu vung vãi không phải quá thông thạo, có đôi khi còn ngược gió mà vung, chỉ chốc lát công phu, người nàng đã đầy bột phấn màu trắng.
- Ghê tởm! Bản tiểu thư nhất định phải luyện còn tốt hơn cả hỗn đản kia, đến lúc đó ăn miếng trả miếng, báo thù rửa nhục.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Nàng cắn răng khích lệ mình một phen, lại tiếp tục bắt đầu luyện tập.
Lại qua một lát.
Nàng rốt cục chịu đựng không nổi toàn thân dính đầy bột màu trắng, vội vàng nhảy xuống đại thụ, đi tới bên trong nơi hẻo lánh bên hồ, cảnh giác quan sát một phen bốn phía và cửa ra vào, sau đó mở ra dây thắt lưng, trút bỏ váy áo trên người.