Mấy đầu đại ngô công (*) lộng lẫy cùng một đầu rắn độc hoa ban lập tức nhảy lên lao ra khỏi hang động đen kịt.
[* Rết]
Lạc Thanh Chu lúc này mới kẹp lấy Nam Cung Mỹ Kiêu đi vào, ánh mắt cẩn thận quan sát trong huyệt động một phen.
Hang động rất nông, chỉ có chiều sâu bốn năm mét.
Bốn phía đều là nham thạch, cũng không những dã thú khác cùng độc vật.
Hắn lúc này mới yên lòng, cánh tay buông lỏng, để thiếu nữ dưới nách rơi xuống trên mặt đất, đi đến cửa hang.
Lúc này, bầy rắn độc đã được mấy đầu cự mãng dẫn đầu, đằng đằng sát khí lao đến.
Đao tỷ quơ đao bản rộng trong tay, “Vù vù” bộc phát ra khí lãng hung hãn, một thân một mình canh giữ ở cửa hang, tóc bạc bay lên, đao khí như hồng, giết những rắn độc kia thi thể bay loạn, máu tươi văng khắp nơi, rất có khí thế một người giữ ải vạn người không thể qua.
Chỉ bất quá đao pháp của nàng đi con đường bá khí hung mãnh, cực kì tiêu hao thể lực cùng nội lực, không bao lâu liền thở gấp nói:
- Đổi ngươi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Kiên trì một hồi nữa! Ta không có vũ khí, đối diện là rắn độc, ta luyện chính là nắm đấm, không có cách nào ngăn cản.
Đao tỷ lập tức quát lên:
- Thiên Đao Rửa Nhục! Ngươi đến!
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng trong động, run lẩy bẩy, hoa dung thất sắc nói:
- Ta... Ta sợ rắn... Còn có, ta gọi Tần Chân Chân...
- Phế vật!
Đao tỷ cắn răng mắng một câu, tiếp tục vung đao trảm rắn.
Nàng cảm giác sau lưng không đúng, vung ra một đao, quay đầu nhìn thoáng qua hỏi:
- Ngươi đang làm gì?
Lạc Thanh Chu đang khiên một thùng lớn dầu thắp đang rãi lên ở trên cửa động.
Đồng thời, bên trong nơi hẻo lánh bên cạnh có đặt ba túi vôi phấn rất lớn.
Lạc Thanh Chu đáp:
- Thiết trí phòng tuyến.
Hắn lưu lại nửa thùng dầu thắp, nhìn thoáng qua thi thể rắn độc không được hoàn hảo đầy đất ngoài cửa hang, nói:
- Đao tỷ, kiên trì một hồi nữa, giết thêm chút rắn.
Nói xong, hắn buông xuống dầu thắp, đi lấy một túi vôi, tới gần nàng nói:
- Đao tỷ, chờ một lúc ta ném ra túi vôi, ngươi nhớ kỹ dùng đao khí vạch phá, để nó vãi xuống.
- Tốt!
Đao tỷ không hỏi nguyên nhân, một bên chém giết rắn độc, một bên đáp.
- Bạch!
Lạc Thanh Chu ném ra ngoài một túi vôi lớn trong tay.
Đao tỷ thấy nó bay đến giữa không trung, lập tức chém tới một đao, “Phốc” một tiếng, đầy trời vôi phấn vương vãi xuống.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại lui lại.
Lạc Thanh Chu lại ném đi thứ hai túi, thứ ba túi, hô:
- Đao tỷ!
- Phốc! Phốc!
Đao tỷ vung đao, tinh chuẩn chém ra hai túi vôi phấn bay lên giữa không trung.
Số lượng lớn vôi phấn vẩy xuống dưới.
Trên mặt đất cửa động lập tức chất đống một tầng vôi phấn thật dày.
Vôi phấn rơi vào trên thi thể những rắn độc kia lây dính máu tươi, lập tức bắt đầu sôi trào lên.
Lạc Thanh Chu lại giội một thùng nước lớn ra ngoài.
Vôi phấn trên mặt đất rất nhanh bắt đầu phát nhiệt nóng lên, bốc lên sương mù, như nước sôi lên hơi.
Bầy rắn cực kì mẫn cảm đối với nhiệt độ, mà lại sợ nhất nhiệt độ cao, gặp một màn này, lập tức đình chỉ tấn công, kinh hoàng lui lại.
Những rắn độc leo đến trên nước vôi, lập tức bị nóng lăn lộn không ngừng, rất nhanh mất một lớp da, máu thịt be bét.
Thi thể rắn độc trên mặt đất đều bắt đầu nhanh chóng bị số lượng lớn vôi bột ăn mòn.
Mấy đầu cự mãng bị hù lập tức rời xa.
Đao tỷ rốt cục có thời gian nghỉ ngơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, lau lau máu tươi dính trên người, quay người nhìn hắn nói:
- Có chút bản sự, có thể tiếp tục bao lâu?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng chỉ có ba cái túi này.
Sau đó chỉ vào nửa thùng dầu thắp trên đất nói:
- Một đạo phòng tuyến cuối cùng, là tường lửa, sử dụng lúc vạn bất đắc dĩ, dầu thắp dấy lên trên đất, chúng ta ở bên trong cũng khó chịu.
Đao tỷ chau mày, ánh mắt nhìn một hồi ra bên ngoài, lạnh mặt nói:
- Thêm tiền!
- Tốt! Sau khi rời khỏi đây, lại cho Đao tỷ 500 kim tệ.
Lạc Thanh Chu rất hào phóng nói.
Dù sao cũng không phải tiền của hắn.
Lúc đầu hắn còn chuẩn bị khi đi ra sẽ trả lại kim tệ còn lại cho tiểu biểu tỷ, bất quá bây giờ không cần.
Dù sao hắn cứu mạng của nàng, hiện tại xuất tiền cho Đao tỷ, cũng là vì bảo hộ nàng.
Cho nên để nàng xuất tiền là lẽ đương nhiên.
Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, quay người đi vào bên trong nói:
- Tần Chân Chân cô nương, ta đột nhiên nhớ tới, ngươi nơi đó giống như cũng có vôi phấn?
Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch mà nói:
- Có.
- Đều lấy ra!
Lạc Thanh Chu lập tức đưa tay nói:
- Như vậy, chúng ta có thể kiên trì nhiều thêm một hồi thời gian, một túi hay là hai túi?
Nam Cung Mỹ Kiêu cúi đầu xuống, sờ lên nhẫn trữ vật trên ngón tay.