Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560: Tần Gia Nhị Công Tử Gặp Nạn

Chương 560: Tần gia Nhị công tử gặp nạn Chương 560: Tần gia Nhị công tử gặp nạn

- Hắn ở trong phủ kia lẫn vào không kém bất kỳ ai, các nữ nhân trong phủ bao gồm cả mẹ vợ hắn đều cả ngày vây quanh hắn, đều có ý sắp xếp nha đầu cùng phòng cho hắn mỗi đêm. Mà ngay cả nhạc phụ và các ca ca vợ hắn cũng đều đối xử với hắn rất tốt. Nhạc phụ hắn còn chuẩn bị đem toàn bộ sản nghiệp trong phủ giao cho hắn quản lý.

Vừa nghe lời này, mấy người hai mặt nhìn nhau.

- Còn có người ở rể dạng này? Chưa từng nghe nói qua.

Mặt mũi Ngô Khuê tràn đầy kinh ngạc hâm mộ.

Chu Bá Ước cũng ngẩng đầu, đỏ hồng mắt nói:

- Thật sự có người ở rể dạng này sao?

Đao tỷ một bên nói:

- Nghe không quá đáng tin cậy. Trừ phi người ở rể kia là Võ sư Đại võ sư, là quan trạng nguyên. Bất quá nam tử như thế, làm sao có thể cam tâm đi làm người ở rể?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, châm chọc nói:

- Không kiến thức.

Nói xong, không nói gì nữa.

Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn về phía thanh niên đỏ hồng mắt ngồi ở trong góc nói:

- Chu huynh, mẹ vợ ngươi kia... Có phải hay không gọi Nguyệt Lan?

Chu Bá Ước đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ngươi... Làm sao ngươi biết?

Lập tức lại bi thảm cười một tiếng:

- Quả nhiên, mọi người đều biết.

Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm nghĩ thật là khéo.

Trước kia khi nhạc mẫu đại nhân mỗi lần răn dạy hắn, đều sẽ nhắc đến vị con rể của nhà kia không may thế nào, làm trâu làm ngựa thế nào, không nghĩ tới chính là người đáng thương trước mắt.

Nhìn ra, vị này cũng đang chịu nhục, giấu tài.

Mấy người một đường nói chuyện, rất nhanh tới nơi.

Xe ngựa dừng lại bên trên con đường bên ngoài Hắc Mộc lâm.

Đao tỷ mang theo mấy người, lần lượt xuống xe.

Chắc Chu Bá Ước cảm thấy có chút mất mặt, vừa xuống xe đã một thân một mình bước nhanh rời đi.

Sở Tiểu Tiểu lần nữa mời mọi người tổ đội, bất quá vẫn bị từ chối.

Lúc Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, Đao tỷ kêu hắn lại, lạnh mặt nói:

- Lần sau muốn tìm ta hỗ trợ, sớm nói rõ ràng, sớm thanh toán kim tệ, không cần cố ý nói những lời làm người buồn nôn kia. Tối hôm qua nếu ta không hạ thủ lưu tình, một đao đã chém rụng đầu của ngươi.

Lạc Thanh Chu lần nữa lúng túng xin lỗi, nói:

- Được rồi Đao tỷ.

Chờ hắn rời đi, những người khác cũng đều lần lượt rời đi.

- Sưu ——

Hắn kéo căng cơ bắp toàn thân căng cứng, thử bật lên một chút, quả nhiên bật lên càng cao càng xa hơn trước đó.

- Oanh!

Hắn lại ở giữa không trung đánh ra một quyền.

Lực bộc phát cùng uy lực của một quyền này, lúc trước không thể sánh nổi, nghe âm thanh đã có thể miểu sát nắm đấm trước đó.

- Răng rắc!

Một cây đại thụ trước mặt, trực tiếp bị một quyền của hắn đánh nát thân cây, nửa khúc trên rơi xuống dưới.

Chỗ đứt gãy kia còn bay lên một mùi cháy khét của chất gỗ bị đốt.

Xem ra uy lực của Bôn Lôi Quyền cũng tăng lên không ít.

- Sưu! Sưu! Sưu!

Hắn nhanh chóng di chuyển ở trong rừng cây, nhanh nhẹn như khỉ vượn, rất nhanh nhảy tới trên đại thụ che trời trước đó kia, quan sát bốn phía một chút, thấy bốn phía không có người, mới lấy ra Nhật Nguyệt bảo kính từ trong túi trữ vật, cẩn thận từng li từng tí buộc ở trên tán cây, hứng ánh nắng.

Tiếp tục nhảy xuống phía trước, bắt đầu tìm kiếm yêu thú.

Lần này, hắn mở rộng phạm vi.

Bất quá mãi cho đến giữa trưa, cũng không có phát hiện bất kỳ yêu thú gì.

Trên tán cây ăn thịt bò và hoa quả, uống nước xong, hắn tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.

Trong bất tri bất giác, đã rời khỏi bên ngoài Hắc Mộc lâm.

Đang lúc nhảy qua từng thân cây, đột nhiên nghe được trong rừng cây bên cạnh truyền đến “Phanh phanh phanh” âm thanh ra quyền cùng tiếng đánh nhau kịch liệt.

Đồng thời, cây cối bên kia nhao nhao đổ xuống đất.

Nghe âm thanh, nhìn khí thế, thực lực chiến đấu của hai bên đều không thể khinh thường.

Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, đang muốn nhanh chóng rời đi, đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc mang theo mặt nạ xuất hiện từ trong rừng bên cạnh.

Hắn một bên lui lại, một bên ra quyền.

Đuổi theo sau lưng hắn chính là hai thanh niên nam tử, một cao một thấp, giống như hắn, người đều mặc trang phục màu đen.

Hai người phối hợp ăn ý, một người ra quyền một người ra cước, uy lực kinh người.

Cây cối thô to bên cạnh bị nắm đấm và chân đá trúng đều “Răng rắc” một tiếng, nhao nhao đứt gãy ngã xuống.

Ba người một đường đánh một đường ngừng, rất nhanh đã đến phía dưới Lạc Thanh Chu.

Người mang mặt nạ kia chính là Tần gia Nhị công tử Tần Xuyên.

Ngoại trừ dáng người rất giống ra, Lạc Thanh Chu còn nhận ra mặt nạ của hắn.

Bởi vì chạng vạng tối hôm qua trở về, hắn nhìn thấy Nam Cung Mỹ Kiêu và vị mang theo mặt nạ này đứng chung một chỗ, lúc đi ra còn nói chuyện cùng đối phương.

Nếu không phải Tần Xuyên thì còn là ai?

Bình Luận (0)
Comment