Trong đó có một nam tử trung niên người mặc áo bào xám tên là Tống Nham, là đường đệ của Tống Phủ, Gia chủ Tống gia, cũng là võ giả có tu vi cao nhất bên trong số người Tống gia sống sót hiện nay, đã là cảnh giới Võ Sư trung kỳ.
Tốc độ của hắn nhanh nhất, cơ hồ trong nháy mắt đã chạy lướt qua đến trên sườn núi.
Trong bóng đêm đen nhánh, ánh mắt hắn vẫn như cũ rõ ràng.
Hắn thấy được chất nhi mình đang chạy nhanh lao xuống sườn núi, cũng nhìn thấy trên mặt chất nhi mình hiện đầy vẻ sợ hãi.
Hắn đang muốn lên tiếng quát hỏi, đột nhiên con ngươi co rụt lại.
Chất nhi của hắn đang cấp tốc chạy lướt qua, rất nhanh sắp tụ hợp với hắn, cũng không biết vì sao, đột nhiên bổ nhào hướng về phía trước, “Phanh” một tiếng té lăn quay trên bậc thang dốc đứng.
Lập tức, lăn lộn mà xuống.
Vừa hay ngừng lại dưới chân hắn đã cấp tốc phanh lại.
- A... A thúc...
Thanh niên cố hết sức giơ tay lên, chỉ run rẩy hô lên hai tiếng này liền rủ tay xuống, triệt để tắt thở.
Sắc mặt Tống Nham kịch biến, “Hoa” một tiếng, áo bào màu xám trên người đột nhiên phồng lên, bay phấp phới.
Hắn kéo căng bắp thịt màng da toàn thân, trong mắt lấp lóe tinh quang, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bốn phía.
- A thúc.
Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi hối hả chạy lướt qua, nhìn thấy thi thể trên đất, sắc mặt đại biến.
- Tới gần ta!
Tống Nham nôn nóng quát một tiếng, ánh mắt vẫn tìm kiếm bốn phía.
Đôi nam nữ trẻ tuổi cuống quít tới gần hắn, một người rút kiếm ra, một người nắm chặt nắm đấm, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt cũng âm thầm tìm tòi bốn phía.
Bốn phía rừng cây, hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng gió đêm nghẹn ngào cùng tiếng cú vọ ngẫu nhiên truyền đến từ trong rừng rậm nơi xa.
Ba người lưng tựa lưng, toàn thân căng cứng, một cử động cũng không dám.
Trên một cây đại thụ bên ngoài mười mét.
Lạc Thanh Chu dùng hai ngón tay nắm vuốt phi kiếm, ẩn nấp trên tán cây trong bóng đêm, từ trên cao nhìn xuống bọn hắn.
Ở trong tầm mắt của hắn, toàn thân ba người kia tràn đầy khí huyết, mãnh liệt lăn lộn.
Đặc biệt là người trung niên áo bào xám, khí huyết quanh thân như ngọn lửa cháy hừng hực, càng có khí tràng vờn quanh, bảo vệ quanh thân, giống như một vòng bảo hộ, bao phủ toàn thân hắn.
Kình khí che đậy, đây là kỹ năng Võ Sư mới có.
Lấy thực lực thần hồn Lạc Thanh Chu bây giờ, chỉ cần tới gần hắn năm mét liền sẽ chạm đến kình khí hắn ngoại phóng, lập tức bị hắn phát giác.
Tựa như đêm đó đi Thành Quốc phủ, kém chút bị Lạc Diên Niên đánh một quyền muốn hồn phi phách tán.
Võ Sư có khí huyết tràn đầy, kình khí vờn quanh, âm hồn phổ thông căn bản cũng không dám tới gần.
Cho dù hắn bây giờ tu luyện tới cảnh giới Ngự Vật, cũng không dám chính diện tới gần, nếu bị một quyền đánh trúng, không chết cũng bị thương.
m hồn chung quy là âm hồn, không độ lôi kiếp, không thành Dương thần, cuối cùng vẫn e ngại và không địch lại võ giả cường đại chí cương chí dương.
Lạc Thanh Chu ở trên tán cây xa xa nhìn, cũng không tiếp tục tới gần.
Vừa rồi cho dù đánh lén hai tên chỉ võ giả có cảnh giới Võ Sinh, đều muốn tới gần hai mét mới có thể cam đoan phi kiếm có thể xuyên qua thân thể của bọn hắn, hiện tại đối diện một tên Võ sư và hai tên Võ Sinh sớm có phòng bị, hắn đương nhiên không còn dám động.
Trong lòng ba người cũng còn đang rất sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì bọn hắn không biết địch nhân là ai, không biết đối phương tu vi gì, cũng không biết đối phương đến cùng lẩn trốn ở nơi nào, càng không biết đối phương có mấy người.
Thi thể trên đất, chỗ cổ đang trào ra máu tươi.
Thoạt nhìn như bị kiếm hoặc lợi khí khác đâm qua, vậy chứng minh thực lực đối phương hẳn là rất mạnh.
Nếu không thì không thể trong nháy mắt vô thanh vô tức liền giết chết hai người đám bọn họ.
- Đi!
Tống Nham giữ vững một hồi, quả quyết rút đi:
- Tới gần ta, nhìn kỹ hai bên trong rừng!
Ba người lập tức dựa chung một chỗ, hối hả thối lui xuống dưới chân núi.
Về phần thi thể hai người kia, không có người dám nhìn nhiều.
Lạc Thanh Chu lập tức bay lên bầu trời đêm, theo ở phía sau, không xa không gần, có thể nhìn thấy bọn hắn, cũng có thể nghe được âm thanh của bọn hắn.
- Không thể lại chờ đợi ở nơi này, đối phương hẳn là đã sớm phát hiện, hơn nữa còn tìm tới cao thủ. Đi thôi, lập tức thông báo trong thành, chúng ta bây giờ tiến đến ngoại thành. Để Huân Lương đều đến tập hợp, đừng lại đi giám thị Tần phủ, không thể lại cho đối phương cơ hội lần lượt đánh giết! Đêm mai chúng ta sẽ cùng nhau hành động, để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.
- Để Huân Lương thông báo Đại phu nhân Thành Quốc phủ, mượn vị Mai lão kia dùng một lát. Còn có, để người Trương gia cũng mau chạy tới đây...