Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên bình tĩnh đáp lời, ánh mắt nhìn phụ nhân sắc mặt tái xanh có chút dữ tợn đối diện, gằn từng chữ nói:
- Đại phu nhân, là ngươi, là Thành Quốc phủ các ngươi phản trời.
Vương thị đang muốn cắn răng gầm thét, hắn bình tĩnh nói tiếp:
- Các ngươi và Trương gia, Vương gia cùng một chỗ cấu kết đào phạm Tống gia đã phạm phải tội mưu phản, chuẩn bị tạo phản. Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều có, đây mới là phản trời?
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy khiếp sợ.
Nam Quốc quận vương trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi, sắc mặt trở nên khó coi.
Tạo phản?
Cấu kết đào phạm Tống gia?
Tội mưu phản?
Trương gia Vương gia? Thành Quốc phủ?
Nhân chứng vật chứng đều có?
Những câu những chữ đáng sợ liên tiếp được thốt ra lập tức hù dọa tất cả mọi người trong đại sảnh.
Bao gồm cả Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt.
Ngay cả Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đều nhíu mày, thần sắc trở nên ngưng trọng lên.
- Ầm!
Ngay tại thời khắc mọi người đều kinh hãi, lặng ngắt như tờ, Lạc Diên Niên đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên từ trên chỗ ngồi, sắc mặt âm trầm nhìn hắn nói:
- Cho dù ngươi bây giờ đã là người Tần gia, Thành Quốc phủ ta cũng dung không được ngươi vu khống và tung tin đồn nhảm! Hôm nay ngươi nếu không cho lão phu một cái công đạo, dù cho có người che chở ngươi, lão phu cũng muốn tung một chưởng đập chết ngươi.
Vương thị lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão gia! Một chưởng đánh chết nghịch tử này! Coi như chưa hề sinh qua tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa này.
Lạc Thanh Chu nhìn nam nhân xa lạ trước mắt đã từng được hắn gọi là phụ thân, ánh mắt lần đầu tiên không chút nào né tránh đối mặt với đôi mắt lãnh khốc kia, thần sắc trên mặt bình tĩnh như trước:
- Ngươi xác định, ngươi muốn có bàn giao?
Lạc Diên Niên thấy ánh mắt hắn bình tĩnh lạnh như băng, bắp thịt trên mặt không tự giác co quắp một chút, đột nhiên trong lòng tựa hồ dự cảm được cái gì, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt, cắn răng nói:
- Lúc trước, liền nên để nghịch tử ngươi và mẫu thân tiện nhân kia của ngươi… chết chung.
Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt dữ tợn đối diện, trầm mặc một chút, đột nhiên cười nhạt một tiếng:
- Ta liền biết, có phần của ngươi. Chí ít, ngươi cũng biết.
Trong đại sảnh, đột nhiên yên lặng lại.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu, nhìn về phía Vương thị đang bày ra gương mặt càng thêm dữ tợn, đột nhiên cười nói:
- Đại phu nhân, ngươi đêm nay mang theo quan đái, hất lên áo bào, trang dung trên mặt càng được làm rất tỉ mỉ, cách ăn mặc xinh đẹp, nhìn... Nhưng vẫn vừa già lại xấu, làm cho người buồn nôn như cũ.
- Lạc Thanh Chu!
Lạc Ngọc đột nhiên gầm thét một tiếng, áo bào toàn thân phồng lên, đằng đằng sát khí.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nhìn về phía hắn nói:
- Ta nói người tạo phản vừa già vừa xấu lại buồn nôn, Lạc Ngọc, chẳng lẽ ngươi không phục? Ngươi cũng tạo phản? Có lẽ, ngươi cũng là một trong số đó?
Hai mắt Lạc Ngọc đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Vương thị đột nhiên phẫn nộ quát:
- Vương Thành! Mau bắt lại tiểu súc sinh ăn nói khùng điên hết bài này đến bài khác này cho ta.
Vương Thành lập tức mang người đi tới.
Nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa ra vào, không dám đi vào.
Bởi vì ngân giáp hộ vệ của Trưởng công chúa, còn có hộ vệ của Nam Quốc quận vương đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lẽo đều đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Nam Quốc quận vương nhìn thiếu niên phía sau hai mẹ con Tần gia, đột nhiên mở miệng nói:
- Nói người khác tạo phản, không thể chỉ bằng miệng. Ngươi nói ngươi có nhân chứng vật chứng, lấy ra đi. Bản vương lần này phụng mệnh đến Mạc Thành, chính là chuyên môn điều tra về bản án Tống gia mưu phản. Ngươi nếu bắt được đào phạm Tống gia, hoặc giúp bản vương tìm tới đồng phạm khác, tự nhiên là một công lớn. Nếu như ngươi ăn nói bừa bãi, chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, tùy ý vu khống người khác, như vậy, bản vương cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu, cung kính nói:
- Quận vương điện hạ, thảo dân chỉ là người truyền lời. Bắt đào phạm là một người hoàn toàn khác, thảo dân đã bảo hắn tiến đến, còn xin thủ vệ ngoài cửa lớn nhường ra một con đường.
Nam Quốc quận vương đưa mắt nhìn về phía Trưởng công chúa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói ra bên ngoài:
- Để bọn hắn vào.
Ngoài cửa thủ vệ trong đình viện và thủ vệ đứng ngoài cửa lớn rất nhanh chỉnh tề tránh ra một con đường trống.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hô to ra bên ngoài:
- Nhị ca! Tiến đến!
Hai tiếng “Nhị ca” vừa thốt ra ra, Lạc Ngọc đang nắm chặt nắm đấm đột nhiên ngơ ngác một chút, sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm.
Tống Như Nguyệt từ trên chỗ ngồi đứng lên, mở to hai mắt, nhìn về phía ngoài sân.