- Những thứ kia, đối với võ giả bình thường mà nói, có lẽ rất cần. Nhưng đối với ngươi mà nói... Ngươi khẳng định chướng mắt, cho nên cũng không cần phải lại nhìn nhiều.
Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng một cái, đôi chân dài được bao vây lấy bởi tất chân màu tím bước một bước, liền muốn rời khỏi.
Đao tỷ đột nhiên nói:
- Hắn hôm nay không đến, qua mấy ngày đoán chừng cũng sẽ không tới đây. Hắn hiện tại đã đột phá đến Luyện Tạng cảnh, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không đi ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước chân một chút, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng nói:
- Ngươi đang nói ai? Có quan hệ gì tới bản tiểu thư? Ngươi cảm thấy, bản tiểu thư hôm nay đến là vì tìm người?
Đao tỷ nhìn nàng nói:
- Chẳng lẽ không đúng?
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cười nhạo một tiếng:
- Buồn cười, bản tiểu thư thân phận gì, sẽ chủ động tìm người? Ai có tư cách này?
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Đao tỷ đột nhiên nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng nói:
- Ta biết hắn ở nơi nào, cũng biết tên thật của hắn. Nếu ngươi đã không tới tìm hắn, quên đi.
Bước chân Nam Cung Mỹ Kiêu ngừng lại chỗ đầu bậc thang, dừng một chút, quay đầu nhìn nàng nói:
- Tự cho là đúng.
Nói xong, ‘Đăng đăng đăng’ đi xuống bậc thang.
Đao tỷ đứng tại chỗ một hồi, sau đó cũng đi xuống cầu thang.
Ở cửa ra vào, xe ngựa đang chờ.
Nàng vừa muốn đi ra chỗ cửa tiến vào xe ngựa, chỗ giá sách bên cạnh đột nhiên có một thân ảnh đi ra, lạnh lùng thốt:
- Bản tiểu thư và tiện nhân kia có thù không đội trời chung! Nói cho ta tên thật và nơi ở của hắn, túi kim tệ này sẽ là của ngươi.
Nói rồi đưa một túi kim tệ đến trước mặt nàng.
Đao tỷ nhìn thoáng qua, bên trong chí ít có năm trăm kim tệ, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Ta rất muốn, bất quá vị đại tiểu thư này, thật có lỗi, vừa rồi ta nói những lời kia đều là vì đùa ngươi. Ta cũng không biết tên thật của hắn, càng không biết hắn ở nơi nào.
Nói xong, đi ra chỗ cửa ra vào.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ, giật mình, nắm chặt kim tệ trong tay, đột nhiên thấy nàng quay người đi trở về.
- Đúng rồi, có chuyện ta nghĩ ngươi sẽ rất hứng thú biết.
Đao tỷ quay người trở về, nói với nàng một tiếng, sau đó bước nhanh đi đến bên trong nơi hẻo lánh của giá sách bên cạnh, từ nơi đó cầm hai quyển sách, đi về đưa tới trước mặt của nàng nói:
- Hắn lén lén lút lút mua hai quyển sách này, ngươi có thể nhìn.
Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, vô ý thức đưa tay tiếp nhận, ngưng mắt nhìn về trang bìa của hai quyển thư tịch này.
Phía trên viết vài chữ to: « Chân ngọc tranh minh hoạ », « Chân ngọc tranh minh hoạ hai ».
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Đao tỷ cười nhạt một tiếng, không tiếp tục nhiều lời, quay người bước nhanh rời đi.
…
- Oanh! Oanh! Oanh!
Trong mật thất dưới đáy hồ Tần phủ, Lạc Thanh Chu vẫn đang phá đá tu luyện.
Sau nửa canh giờ.
Hắn lại mở ra thêm con đường bảy tám mét hướng về phía trước.
Lúc này, có thể rất rõ ràng cảm thấy nội tạng phát nhiệt nóng lên, một cỗ khí lưu đang nhanh chóng lưu động ở giữa từng cái nội tạng.
Sử dụng Hám Sơn Bá Quyền, nội lực và thể lực đều tiêu hao cực nhanh.
Lại sau nửa canh giờ.
Hắn rốt cục sức cùng lực kiệt.
Nghỉ ngơi một lát.
Ăn một chút thịt bò, lại lấy ra bình sứ nhỏ hai giọt linh dược, khôi phục nội lực cùng thể lực, lại tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Lần này, một mực kiên trì tới buổi trưa.
Đại khái đánh giá một chút, cả buổi trưa hết thảy mở ra con đường trọn vẹn hơn hai mươi mét.
Trên mặt đất xuất hiện càng nhiều hài cốt của yêu thú.
Thông đạo trước mặt trở nên càng thêm uốn lượn khúc chiết, mà địa thế thì lại bắt đầu kéo dài xuống phía dưới, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi tanh hôi.
Nhiệt độ cũng quỷ dị trở nên cao lên.
Lạc Thanh Chu nghỉ ngơi một hồi, rời khỏi thông đạo, đi đáy hồ.
Tắm rửa một cái, lên bờ đổi một thân quần áo sạch sẽ.
Hắn về tới tiểu viện.
Luyện tạng còn cần mỗi ngày bỏ ra đầy đủ thời gian an tĩnh hô hấp thổ nạp.
Không khí dưới lòng đất vẩn đục tanh hôi, không thích hợp.
Thời gian buổi chiều, hắn quyết định muốn rút ra một canh giờ đọc sách luyện chữ.
Muốn thi Hương cao trung, bằng vào khả năng đã gặp qua là không quên được cũng không đủ.
Hắn nhất định phải tiếp tục đọc sách hiểu sâu thêm, lý giải suy tư nội dung trong sách, đồng thời còn muốn luyện chữ càng đẹp hơn.
Bất luận cái gì có thể cộng thêm điểm, đều rất quan trọng.
Ăn cơm trưa đơn giản, đang muốn về thư phòng tu luyện, Châu nhi đột nhiên chạy vội vàng tới thông báo nói:
- Cô gia, nhị tiểu thư bảo người đi qua một chuyến. Trong phủ có khách quý đến, lão gia phu nhân và Nhị công tử đều đi đại sảnh, nhị tiểu thư để cô gia đi qua bồi tiếp nàng đi cùng.
- Khách quý?
Lạc Thanh Chu kỳ quái hỏi:
- Biết là ai không?