Sau một lúc lâu.
Tần nhị tiểu thư rốt cục nhịn không được hỏi:
- Mỹ Kiêu tỷ, danh tự, thân cao thấp, mập gầy, ăn mặc, ngũ quan, khí chất, đều có thể miêu tả một chút. Những thứ này, tỷ cũng không nhớ rõ sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày, vừa cẩn thận suy tư một hồi, mới nói:
- Tên gọi Sở Phi Dương, dáng người nhìn rất tốt, thân cao...
Nàng nhìn về phía người ở rể bên cạnh đang cung kính mài mực.
Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình, không có cảm giác cong cong chân, cúi đầu gập cong người, tiếp tục một mặt bình tĩnh mài mực.
- So với tỷ phu ngươi thì cao một chút, cường tráng hơn một chút.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, cau mày, trong đầu cẩn thận hồi ức:
- Mặc trang phục màu đen, bộ dáng phổ thông, không có chỗ nào đặc biệt để người chú ý, khí chất... Hèn mọn, hèn hạ, hạ lưu, đê tiện...
Tần nhị tiểu thư: - ...
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng lại một hồi, đột nhiên lại lắc đầu nói:
- Được rồi Vi Mặc, không vẽ nữa.
Tần Vi Mặc nhìn thấy gương mặt nàng biến ảo một hồi, do dự một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Mỹ Kiêu tỷ, thật ra có ít người, vẫn là lưu lại trong trí nhớ tương đối tốt hơn. Ngươi là quận chúa, ở bên trong Mạc Thành này gặp phải người và chuyện gì, Vi Mặc cảm thấy, bọn hắn có lẽ đều là khách qua đường tình cờ đi trúng vào phong cảnh đẹp, gặp qua và nhìn qua là được rồi, không cần thiết một mực nhớ mãi không quên. Bởi vì cuối cùng, có khả năng cũng sẽ không có kết quả gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình, nhìn nàng nói:
- Vi Mặc, ta muốn tìm chính là cừu nhân không đội trời chung với ta, ngươi đang nói cái gì?
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, Vi Mặc nói chính là cừu nhân của ngươi. Quên hắn đi, Mỹ Kiêu tỷ cũng không có tổn thất cái gì, ngược lại nhiều một đoạn thời gian kinh lịch và ký ức đặc sắc khó quên, không phải sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc.
Một lúc lâu sau mới nhẹ gật đầu, thần sắc lạnh như băng nói:
- Ngươi nói đúng, ta đích xác nên đại nhân không chấp tiểu nhân, quên hắn. Bản tiểu thư là quận chúa, hắn có tài đức gì, để bản tiểu thư giương cờ gióng trống lớn như vậy đi tìm hắn? Buồn cười.
Nói xong, quay người rời đi, đứng ở cửa ra vào nói:
- Vi Mặc, tối mai, ta tới tìm ngươi, nhớ kỹ đều mang theo hết thi từ cố sự mà ngươi âu yếm.
Thu nhi ngồi xổm ở cửa ra vào, giúp nàng mang giày.
Nam Cung Mỹ Kiêu cúi đầu nhìn chân ngọc của mình đang mặc vớ lưới duyên dáng, trong lòng khẽ động, đột nhiên quay đầu nhìn về thiếu niên vẫn còn đang cúi đầu đứng phía trước bàn, nói:
- Lạc Thanh Chu, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi thành thật trả lời ta.
Lạc Thanh Chu vội vàng buông xuống cục mực, cúi đầu chắp tay nói:
- Quận chúa, xin hỏi.
Nàng đã cho thấy thân phận của mình, vậy hắn cứ hô theo Tần nhị tiểu thư là Mỹ Kiêu tỷ liền không thích hợp.
Càng là gia đình tôn quý thì càng quan tâm quy củ.
Dù sao hắn chỉ là một người ở rể.
Mà Tần gia và bọn hắn cũng không phải là quan hệ họ hàng thật.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu sáng rực mà nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng hỏi:
- Nam tử các ngươi có phải đều thích chân nữ tử hay không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần nhị tiểu thư nghe vậy giật mình, nghiêng mặt qua, nhìn thiếu niên bên cạnh, chân nhỏ tiêm tú mặc vớ lưới tuyết trắng dưới làn váy bất giác động một chút.
Thu nhi ngồi quỳ chân trên mặt đất, cũng vểnh tai, ánh mắt len lén nhìn về phía trong phòng.
Trong phòng an tĩnh mấy hơi.
Lạc Thanh Chu phương cung kính đáp:
- Không phải.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, ngừng tạm, đột nhiên lại hỏi:
- Nếu như tay và chân nhị tiểu thư nhà ngươi đồng loạt đưa tới trước mặt ngươi để ngươi sờ, ngươi muốn sờ nhất là cái gì?
Bên trên khuôn mặt trắng noãn của Tần nhị tiểu thư lập tức nhiễm lên hai vết đỏ ửng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không kiêu ngạo không tự ti nói:
- Quận chúa, chuyện này giống như không phải là thứ mà ngươi nên hỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu sầm mặt lại, cái cằm khẽ nhếch, một bộ cao cao tại thượng nói:
- Bản quận chúa hiện tại hỏi, lại như thế nào?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không có lại nói tiếp.
- Hứ!
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ:
- Không dám trả lời, đó chính là chấp nhận, quả nhiên đều là một đám biến thái.
Nói xong, nện bước đôi chân dài gợi cảm được bao vây bởi tất chân màu tím nhanh chóng rời đi.
Thu nhi đứng dậy, nhìn trong phòng một chút, khép cửa phòng lại.
Lạc Thanh Chu nâng người, ngẩng đầu lên, mở miệng giải thích:
- Nhị tiểu thư, ta không phải biến thái.
Lời mới vừa ra nói miệng, đột nhiên lại cảm giác giải thích có chút dư thừa.
Trong mắt Tần nhị tiểu thư mang theo ý cười, bên trên khuôn mặt trắng noãn vẫn như cũ lưu lại hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, cắn cắn môi phấn, nói khẽ:
- Tỷ phu, vậy ngươi... Đến cùng là muốn sờ tay Vi Mặc, hay là chân?