Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 611 - Chương 611: Vi Mặc Mặc Hỷ Bào, Rất Đẹp

Chương 611: Vi Mặc mặc hỷ bào, rất đẹp Chương 611: Vi Mặc mặc hỷ bào, rất đẹp

- Tỷ phu đừng sợ, Vi Mặc mặc dù có thể tùy tiện đùa ngươi, nhưng tuyệt sẽ không thương tổn ngươi.

Nói đến đây, nàng dừng bước, lại quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi ba quang nhẹ nhàng, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, nếu như đêm nay ngươi có thể trở về, đi Vi Mặc nơi đó. Vi Mặc muốn đưa cho tỷ phu một món lễ vật, một lễ vật để tỷ phu mãi mãi cũng không thể quên được, có được hay không?

Hai bên đường phố.

Đèn hoa mới lên, đèn đuốc sáng trưng.

Đôi mắt thiếu nữ sáng người, dưới ánh đèn nhu tình như nước, dịu dàng động lòng người.

Lạc Thanh Chu giật mình, gật đầu nói:

- Được.

Hai người tiếp tục đi dạo phố.

Khi trở về, hai người lại nhìn đầu hẻm nhỏ kia một chút.

Thân ảnh kia đã rời đi.

Ở trước cửa lớn Tần phủ, xe ngựa trang trí tinh mỹ đã chờ từ sớm ở nơi đó.

Nguyệt Vũ cưỡi bên trên bạch mã nhìn thấy hai người dạo phố trở về, mỉm cười, chắp tay nói:

- Lạc công tử, Nguyệt Vũ đến chờ ngươi trả lời.

Cửa ra vào Tần phủ.

Thiếu nữ yếu đuối khoác một bộ váy áo trắng thuần được nha hoàn nâng đỡ, yên lặng đứng trên bậc thang, nhìn qua cửa ngõ nơi xa trống không ngẩn người.

Bóng đêm càng đậm, đèn đuốc rã rời.

Xe ngựa sớm đã rời đi.

Mà người trong xe ngựa từ lâu đã biến mất ở trong màn đêm phía xa, cách nàng càng ngày càng xa.

Gió đêm thổi tới, mang theo một chút hơi lạnh.

Nàng nhịn không được ho khan vài tiếng, nhưng vẫn như cũ quật cường đứng ở nơi đó, không chịu rời đi.

Sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.

Một kiện áo lông chồn tuyết trắng khoác ở trên người nàng, chăm chú bao phủ thân thể nhu nhược kia của nàng ở bên trong.

Một bàn tay ngọc ấm áp cầm thật chặt bàn tay đang lạnh buốt của nàng.

Một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai nàng:

- Không có chuyện gì, Vi Mặc, ngươi phải tin tưởng hắn. Lấy bản lĩnh của hắn, ai cũng không có cách nào bức bách hắn.

Thiếu nữ giật mình, nói khẽ:

- Mẫu thân, Vi Mặc chỉ đang nghĩ... Vi Mặc có thể kiên trì đến, thời điểm tỷ phu cao trung sao?

- Có thể, nhất định có thể.

Mỹ phụ trẻ tuổi chăm chú ôm nàng vào trong lòng, mắt đục đỏ ngầu, âm thanh phát run:

- Tin tưởng mẫu thân, ngươi nhất định có thể... Vi Mặc, mẫu thân nghĩ đến dáng vẻ ngươi mặc hỷ bào, nhất định rất đẹp, rất đẹp...

Thiếu nữ thấp giọng thì thào:

- Vi Mặc, cũng nghĩ...

Trời tối người yên.

Xe ngựa bắt đầu chạy trên đường phố trống trải.

Không bao lâu.

Đã dừng trước cửa cung điện.

Nguyệt Vũ tung người xuống ngựa, đi đến trước xe ngựa, xốc lên màn xe, nói khẽ:

- Lạc công tử, đã đến.

Lạc Thanh Chu mặc một thân nho bào rộng rãi, thần sắc bình tĩnh đi ra từ trong xe ngựa, cầm trong tay một quyển giấy tuyên thật dày.

Nguyệt Vũ nhìn thoáng qua gương mặt thanh tú kia, duỗi ra tay ngọc thon dài nói:

- Lạc công tử, ta dìu ngươi.

Lạc Thanh Chu nhảy xuống từ một bên khác.

Nguyệt Vũ: - ...

Hai người tiến vào cung điện.

Giẫm bên trên thảm đỏ mềm mại, Nguyệt Vũ quay đầu nhìn hắn, nhịn không được hỏi:

- Công tử không có chút sợ hãi nào?

Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái:

- Tại sao ta phải sợ?

Nguyệt Vũ lấp lóe ánh mắt, nói:

- Chờ một lúc tiến vào, có khả năng không thể đi ra ngoài nữa, công tử không sợ sẽ như thế sao?

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng:

- Điện hạ sẽ giết ta?

Nguyệt Vũ nói:

- Đương nhiên sẽ không.

Lạc Thanh Chu cười nhạt một tiếng:

- Đó, điện hạ sẽ không giết ta, vậy ta còn có cái gì để sợ hãi đây? Lấy thân phận điện hạ, chắc chắn khinh thường làm ra một vài chuyện mà ta không muốn, không phải sao?

Nguyệt Vũ giật giật bờ môi, không nói gì thêm.

Cùng lúc đó.

Trong thư phòng, màn cửa che lấp, hương khí lượn lờ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy áo hỏa hồng đang ngồi ở trước bàn, cầm bút lông sói trong tay, đang nghiêm túc luyện chữ.

Bên cạnh, một thiếu nữ người khoác lụa mỏng, dáng người thướt tha, da thịt tuyết nộn, lộ ra khe rãnh vũ mị trước ngực, một đôi chân ngọc tuyết trắng, cung kính ngồi quỳ chân ở bên cạnh, tay mềm cầm mực, đang cúi đầu nhẹ nhàng mài mực.

Ngồi quỳ chân, cặp đùi đẹp thon dài cùng tư thái tinh mỹ tuyệt luân như ẩn như hiện bên trong lụa mỏng váy mỏng, cực kì mê người.

Tí tách, tí tách...

Đồng hồ nước ngoài cửa sổ đang yên lặng tính toán thời gian ban đêm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút xuống, cầm lấy giấy tuyên trên bàn, nhìn thoáng qua bút tích của mình, tựa hồ có chút hài lòng.

- Chuẩn bị xong chưa?

Nàng đột nhiên hỏi.

Thiếu nữ kiều mị cung kính ngồi quỳ chân ở bên cạnh cúi đầu giọng dịu dàng đáp:

- Đã xong.

m thanh mị cốt, nhiếp tâm phách người.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thả xuống giấy tuyên trong tay, quay đầu, nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, không khỏi vươn tay, vuốt cái cằm kiều nộn của nàng, giướng gương mặt của nàng lên.

Đây là một gương mặt đáng yêu xinh đẹp mê người, con ngươi ngập nước cùng thần thái kiều mị, vô luận là ai nhìn đều sẽ toàn thân mềm nhũn.

Bình Luận (0)
Comment