Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63: Tâm Phục Khẩu Phục

Chương 63: Tâm phục khẩu phục Chương 63: Tâm phục khẩu phục

Lúc này, Bách Linh đang chèo thuyền bỗng nhiên cười nói:

- Cô gia, ngươi nếu đối không ra, cơ hội tháng sau sẽ mất.

- Cơ hội gì?

Tần Vi Mặc hiếu kì hỏi.

Những người khác cũng tò mò nhìn nàng.

Hai mắt Bách Linh nháy nháy, cười tủm tỉm nói:

- Hay là nhị tiểu thư hỏi cô gia đi.

Lạc Thanh Chu không có đáp trả, nhìn về phía vị Tống cô nương kia nói:

- Ta ngược lại nghĩ ra được hai câu, nhưng không biết có hợp cảnh với hai câu trước không, Tống cô nương có thể giúp một tay bình một chút.

Mấy thiếu nữ nghe vậy, lập tức nhìn về phía hắn.

Thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lặp lại một chút rồi nói:

- Năm sang chưa thấy bóng chồi non, Tháng hai nụ kết mầm còn xanh tươi. Đông qua tuyết trắng mới tươi,

Rung cành hoa rụng đầy trời lung linh!!

Vừa đọc xong, mắt Mạnh Vũ Lam liền sáng lên, lập tức vỗ tay khen:

- Thơ hay! Hai câu sau vừa ra, không khí cả bài thơ và nghệ thuật trong nháy mắt thay đổi một cấp bậc! Lạc công tử, lợi hại, thật lợi hại!

Lập tức lại nói:

- Tựa đề này...

Lạc Thanh Chu nói:

- Tựa đề gọi là xuân tuyết, như thế nào?

- Xuân tuyết?

Mạnh Vũ Lam phẩm vị một chút, lập tức vỗ tay nói:

- Hay cho một Xuân tuyết! Tựa đề vừa ra, ý cảnh và ý thơ đều hoàn chỉnh! Lạc công tử quả nhiên tài hoa!

- Đông qua tuyết trắng mới tươi, rung cành hoa rụng đầy trời lung linh... Xuân tuyết...

Tống Tử Hề thì thào niệm nhiều lần, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thiếu niên nói:

- Lạc công tử, hai câu trước đó không phải ngươi làm chứ? Nếu như không phải, vậy hai câu sau này cũng quá suôn quá hợp đi? Đơn giản hợp thành một bài, không chút sứt mẻ.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Hai câu trước cũng không phải tại hạ làm, hai câu sau cũng chỉ là tiện tay có được, đảm đương không nổi cô nương quá khen.

Tần Vi Mặc đại bên cạnh chau mày, khẽ cười nói:

- A Tử, bây giờ biết tỷ phu nhà ta lợi hại chưa?

Thiếu nữ như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp này trong giọng nói lại có chút nho nhỏ đắc ý lẫn tự hào.

Tống Tử Hề triệt để tâm phục khẩu phục, cúi đầu với thiếu niên đứng đầu thuyền kia nói:

- Lạc công tử quả nhiên tài hoa hơn người, bội phục.

Lạc Thanh Chu lần nữa cúi đầu chắp tay đáp lễ.

Châu nhi trên thuyền kia, trong lòng cũng nói thầm:

- Không ngờ gia hỏa này thật đúng là lợi hại như vậy, khó trách tiểu thư nhà ta đối đãi khác biệt, nói không chừng sau này hắn thật đúng là thi đậu Trạng Nguyên, mở mày mở mặt Tần phủ chúng ta.

Bách Linh ở đuôi thuyền chèo thuyền nhỏ, nhìn thiếu niên đứng đầu thuyền, trong đôi mắt đẹp quang mang chớp động, không có trêu chọc nữa.

Thiếu nữ ôm kiếm ngồi giữa thuyền nhỏ vẫn lạnh lùng như băng, mặt không biểu tình.

- Phạch phạch...

Đúng lúc này, trong đám sen đột nhiên vang lên một trận tiếng đập cánh.

Đúng là một đám cò trắng bị quấy nhiễu, kinh hoảng đập cánh bay tứ phía, có mấy con bay về phía hai thuyền nhỏ!

Mấy thiếu nữ bị hù giật mình kinh hô một tiếng, thuyền nhỏ lắc lư.

Bách Linh vẻ mặt khẽ động, đột nhiên “Ai nha” kêu một tiếng, thuyền nhỏ dưới chân đột nhiên nhoáng một cái, kịch liệt nghiêng về một bên.

Thiếu nữ ôm kiếm giữa thuyền nhỏ, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, nhất thời vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể đột nhiên ngửa ra, “Phù phù” một tiếng, rơi xuống hồ nước, không thấy bóng dáng...

Bách Linh lập tức ở đầu thuyền hoảng sợ nói:

- Ai nha cô gia, Hạ Thiền rơi xuống nước, nàng không biết bơi!

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, “Phù phù” một tiếng, cũng nhảy xuống.

Đáy hồ tĩnh mịch.

Lạc Thanh Chu vừa nhảy xuống thì thấy thân ảnh lạnh lẽo kia.

Lúc này trong tay thiếu nữ vẫn nắm thật chặt chuôi kiếm, nhưng là toàn thân khí lực giống như đều bị rút sạch.

Chỉ thấy nàng mở to hai mắt, toàn thân mềm nhũn, tóc xanh tán loạn, váy áo bồng bềnh, không nhúc nhích từ từ chìm xuống đáy hồ.

Như một đóa hoa đang tàn lụi, lặng yên rơi xuống mặt đất, không hề giãy dụa.

Lạc Thanh Chu biết nàng có thể bị dọa choáng váng.

Không ngờ một người trên bờ lợi hại như vậy, xuống nước thậm chí ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không bằng.

Chí ít đứa bé ba tuổi ngâm nước còn biết giãy dụa.

Lạc Thanh Chu không dám do dự, lập tức bơi theo, nhanh chóng theo bóng nàng.

Thiếu nữ đang mở to hai mắt vẻ mặt hoảng sợ ngây ngốc chìm vào đáy hồ, khi nhìn thấy hắn, con ngươi rốt cục cũng nhúc nhích, đồng thời, miệng cũng nhúc nhích theo, kết quả uống mấy ngụm nước hồ, phun ra một chuỗi bong bóng, hai con ngươi trừng lớn hơn.

Kết hợp với gương mặt thật thà xinh xắn của nàng, biểu hiện nhìn có chút buồn cười.

Lúc nàng sắp chìm xuống đáy hồ, Lạc Thanh Chu bơi tới, một tay nắm eo nhỏ của nàng, ôm nàng vào trong ngực.

Lập tức hai chân đạp mạnh, bơi lên trên.

Nếu cứu người đuối nước khác, Lạc Thanh Chu khẳng định sẽ bơi về phía sau, hoặc là chờ đối phương ngất đi mới cứu, nếu không có khi sẽ mất mạng như chơi.

Nhưng cứu vị này, cũng không cần thiết.

Bình Luận (0)
Comment